Thần sắc Ninh Yên phức tạp vô cùng: “Người kia là thật sự bị bệnh chết sao? Ài, người chết như đèn tắt, tất cả hóa hư không, chỉ có điều con trai còn ở lại bị người khác bắt nạt.”
Cô không chỉ rõ tên họ, nhưng mọi người đều biết là đang ám chỉ Tôn Mỹ Hoa.
Tôn Mỹ Hoa trực tiếp điên lên: “Cô nói hươu nói vượn, lại nói bậy nữa đừng trách tôi không khách khí.”
“Bà kích động như vậy làm gì? Tôi nói tên bà ra sao?” Ninh Yên hừ lạnh một tiếng: “Xin khuyên người nào đó, người làm trời nhìn, một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng đấy.”
“Cô…” Tôn Mỹ Hoa tức điên rồi, muốn nhào qua tát cô một cái nhưng bà còn vài phần lý trí, tự mình mạnh mẽ nhẫn nhịn xuống.
Ninh Yên căn bản không cho bà cơ hội đó, lôi kéo chị y tá chạy nhanh, còn nhỏ giọng nói thầm.
“Ai, sau này em mắc bệnh không dám tới bệnh viện của các chị chữa trị nữa đâu, thật sợ ngày nào đó cũng bị bệnh chết mất.”
Cũng? Y tá ngẩn ngơ, ý gì đây?
Lời nói của Ninh Yên đảo quanh trong đầu cô, chỉ nghĩ sơ qua thì không thấy có gì, nhưng liên kết lại thì…
Cô sợ hãi thất kinh, sắc mặt thay đổi lớn, quần áo sau lưng chớp mắt ướt đẫm.
Cô ấy cũng không biết là đi như thế nào mà đến được văn phòng của bác sĩ Nghiêm, Ninh Yên cười nói lời cảm ơn với cô, bộ dạng cô ấy như lạc mất hồn vía đáp lại: “Không có gì.”
Tôn Mỹ Hoa lạnh lùng trừng mắt với y tá, chị y tá như nhìn thấy quỷ hét lên một tiếng chạy vèo đi.
Cô chạy thật nhanh, chỉ một chốc đã không thấy bóng dáng đâu.
Tôn Mỹ Hoa trợn mắt há hốc mồm, phát điên cái gì? Không có ai bình thường cả!
Ninh Yên thu tất cả vào trong mắt, khóe miệng khẽ cong lên, bom đã chôn, cứ chờ xem.
Cô gõ cửa, bên trong truyền đến một âm thanh trầm ổn: “Vào đi.”
Cô đẩy cửa đi vào, chỉ thấy người đàn ông mặc áo blouse trắng đang dựa lên bàn viết cái gì đó, thần sắc cực kỳ chuyên chú.
“Bác sĩ Nghiêm, tôi có chuyện tìm ông.”
Bác sĩ Nghiêm ngẩng đầu nhìn, hơi hơi nhíu mày, sao hai người này lại đến cùng nhau?
“Có chuyện gì?”
Tôn Mỹ Hoa đứng phía sau lập tức trả đũa: “Ngọc Chiêu, anh đừng để ý đến cô ta, cô ta không có việc gì đi kiếm chuyện đấy, không muốn để chúng ta yên ổn.”
Ninh Yên căn bản không để ý đến bà, trực tiếp nói thẳng: “Tào Thiến là vị hôn thê của Nghiêm Lẫm sao? Hay là bạch nguyệt quang mà anh ấy không thể quên được? Người nhà thất thế cho nên mới mất đi liên hệ sao?”
Tôn Mỹ Hoa hít hà một hơi, sao cô ta dám?
Bác sĩ Nghiêm sửng sốt nói: “Cô nghe ai nói?”
Ninh Yên chỉ tay về Tôn Mỹ Hoa, không chút do dự nói: “Tôi không thân với vợ hiện tại của ông, bà ấy cố ý chạy tới chiếu cố tôi, làm tôi thật ngượng ngùng, cho nên tôi muốn đưa cho bà ấy một phần đáp lễ, có qua có lại thôi.”
Cô nói chuyện rất tuyệt tình, nghe có vẻ như tất cả đều là lời hay, nhưng ý đều đâm đúng chỗ đau.
Bác sĩ Nghiêm đã sớm biết cô khó chơi, nhưng không nghĩ tới cô hung tàn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không khỏi ngây ngẩn cả người.
Tôn Mỹ Hoa gấp gáp dậm chân, trán chảy đầy mồ hôi: “Tôi chưa nói cái gì cả, anh đừng tin cô ta nói vớ vẩn.”
Mặt bác sĩ Nghiêm lạnh như băng nhìn bà một cái: “Ngu xuẩn.”
Tôn Mỹ Hoa như bị thọc một dao, nước mắt lập tức chảy xuống, ở trước mặt người khác sao ông ấy có thể nói như vậy chứ?
Bà im lặng khóc thút thít, bộ dáng vô cùng nhu nhược bất lực, Ninh Yên cười hì hì nhìn bà: “Chậc chậc, mỹ nhân rơi lệ nhìn thấy mà thương, bác sĩ Nghiêm à, ông thật không hiểu phong tình gì cả, hẳn là nên ôm bà ấy nói một câu bảo bối tâm can à, yêu em lắm, xin em đừng khóc nữa, khóc làm anh đau lòng, không tin em sờ thử tim anh..”
Tôn Mỹ Hoa nghẹn cứng, quên cả rớt nước mắt.
Bác sĩ Nghiêm hơi run run, cả người đều thấy ớn lạnh, vô cùng không khỏe, cuối cùng không có cách nào để nhìn thẳng vào vợ mình đang đứng trước mắt.
“Dừng dừng, đừng nói nữa.”
Ninh Yên cười ha ha, như vậy đã chịu không nổi sao? Thật yếu: “Ông còn chưa có trả lời tôi đâu.”
Bác sĩ Nghiêm thả bút máy xuống, xoa xoa giữa chân mày: “Giả, nhưng tôi cũng không hy vọng cô và A Lẫm ở bên nhau.”