[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 468

Chương 468 -
Chương 468 -

Ninh Yên cũng không tức giận, khí định thần nhàn nói: “Nguyên nhân?”

Bác sĩ Nghiêm nhìn cô gái kỳ quái này, tâm tình có chút phức tạp: “Tính chất công việc của A Lẫm đặc thù, tôi hy vọng nó tìm được một người vợ toàn tâm toàn ý trả giá cho nó, còn có thể giúp đỡ cho nó.”

Đôi mắt Ninh Yên híp lại, bắt trọng điểm, coi chồng là trời, môn đăng hộ đối, chính là hai điểm này.

Cô không do dự chút nào đâm một nhát: “Giống vợ trước của ông sao? Chịu thương chịu khó trả giá tất cả cho gia đình, qua đời sớm cho người khác ngồi lên vị trí của mình, đó mới là phụ nữ tốt ha.”

Tôn Mỹ Hoa không thể tin được trừng mắt nhìn Ninh Yên, cô ta điên rồi sao? Đây là đề tài cấm kỵ nhất giữa vợ chồng của bọn họ!

Bác sĩ Nghiêm như bị đánh một roi, mặt lộ vẻ thống khổ: “Cô…”

Ngữ khí Ninh Yên lạnh nhạt: “Chẳng lẽ tôi nói sai rồi sao? Đàn ông có ba cái vui lớn, thăng quan, phát tài, vợ cũ chết, ông hẳn là rất vui vẻ.”

Mặt bác sĩ Nghiêm đen lại, cô gái này miệng quá độc: “Có ai nói chuyện như cô sao? Tôi không rõ vì cái gì Nghiêm Lẫm lại thích cô như vậy?”

“Tôi mạnh mẽ, đẹp, không sợ hãi, có tất cả những gì anh ấy muốn.” Ninh Yên lạnh lùng nhìn ông, không vui vẻ, chỉ có nhàn nhạt trào phúng, ông ta có tư cách gì lấy danh nghĩa cha con vung tay múa chân.

“Bác sĩ Nghiêm, những gì ông không thể cho anh ấy tôi đều có thể cho.”

“Chẳng hạn như cảm giác an toàn và yêu thương, sự mất mát thời thơ ấu cần cả đời để chữa khỏi, ông là bác sĩ hẳn là hiểu rõ đạo lý này.”

Bác sĩ Nghiêm cảm giác như không quen biết Ninh Yên, ngơ ngác nhìn cô, nội tâm từ trước đến nay luôn bình tĩnh có mấy phần kích động: “Cô biết cái gì?”

“Bệnh của anh ấy làm sao mà có?”

Ninh Yên nhìn đôi nam nữ trước mặt, khó nén được ghét bỏ: “Hai người đều không trong sạch gì, không thể thoái thác tội của mình.”

Sắc mặt bác sĩ Nghiêm trắng bệch, trong lòng Tôn Mỹ Hoa nóng như lửa đốt quát lên: “Câm miệng, anh đừng nghe cô ta, cô ta chính là một người bị bệnh tâm thần.”

Ninh Yên lười nói chuyện với bà, chê bà ta không đủ trình, cứ vậy làm lơ khiến Tôn Mỹ Hoa càng tức giận, nhưng không có một chút biện pháp nào.

“Ông là một bác sĩ tốt, nhưng không phải là một người cha tốt, cho nên ông xác định không lấy được sự tôn trọng của tôi.”

Ninh Yên đối với bọn họ không có gì cần khách khí, bọn họ làm tổn thương Nghiêm Lẫm, chính là địch của cô.

“Nhớ kỹ, không được lấy danh nghĩa là cha làm tổn thương anh ấy, anh ấy là người của tôi, ông quản cho tốt chuyện nhà của mình đi, tôi và Nghiêm Lẫm chỉ cần ông nội Nghiêm làm chủ.”

Ý muốn mạnh mẽ bảo vệ này là như thế nào? Rốt cuộc cô ấy có biết bản thân mình là nữ hay không? Cô đang dùng phương thức của bản thân để bảo vệ Nghiêm Lẫm sao? Giờ khắc này trong lòng bác sĩ Nghiêm đã chịu đả kích rất lớn.

Tầm mắt Ninh Yên dừng ở trên mặt Tôn Mỹ Hoa, ngữ khí lạnh như băng: “Một câu cuối cùng, quản cho tốt vợ của ông, nếu lại có lần sau tôi sẽ băm móng vuốt của bà ta.”

Tôn Mỹ Hoa cảm thấy sau lưng có một cảm giác lạnh lẽo, theo bản năng lui về phía sau vài bước: “Ngọc Chiêu, anh nghe xem đây là tiếng người sao?”

“Bạch bạch bạch.” Ngoài cửa truyền đến tiếng vỗ tay, động tác của ba người đồng loạt quay đầu qua.

Là Nghiêm Lẫm, mặt mày hắn tươi tỉnh nhìn Ninh Yên bằng ánh mắt ôn nhu như nước hồ mùa xuân: “Giám đốc Ninh thật khí phách.”

Trong lòng vui sướng như pháo hoa nổ tung, gặp được cô, đời này đều đáng giá.

“Phụt ha ha.” Ninh Yên không nhịn được cười to, chạy qua chọc vai của hắn: “Sao anh lại tới đây? Không phải đã nói là rất bận sao?”

Nghiêm Lẫm nắm lấy đôi tay nhỏ của cô: “Chỉ có một tiếng nghỉ, lập tức muốn đi, muốn ăn gì không? Anh mua cho em.”

Ninh Yên nghĩ nghĩ: “Muốn ăn mì thịt bò.”

“Được.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài, cũng không thèm quay đầu lại chào hỏi.

Bác sĩ Nghiêm không nhịn được đuổi theo, trong mắt đầy chờ mong: “A Lẫm, cha đói bụng, con cũng mời cha ăn một chén mì thịt bò đi.”

“Không có tiền.” Nghiêm Lẫm không cho ông một chút mặt mũi nào cả, lôi kéo Ninh Yên đi không quay đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment