[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 469

Chương 469 -
Chương 469 -

Thần sắc bác sĩ Nghiêm ngơ ngác, trong mắt tràn đầy sự thống khổ.

Một bước sai, bước nào cũng sai, nếu biết vậy đã chẳng làm.

Tôn Mỹ Hoa cẩn thận bước qua, ôn nhu an ủi: “Ngọc Chiêu, anh đừng đau lòng, anh còn có em.”

Ở trong mắt người khác bọn họ là đôi vợ chồng anh phúc hiếm có, lại không ai biết được quan hệ của hai người đã ngầm lãnh đạm cực kỳ.

Mà Tôn Mỹ Hoa, cả đời bà đều cố gắng dùng hết sức giữ gìn hình tượng vợ chồng ân ái.

Có thể là thiếu cái gì thì ưa khoe cái đó.

Bác sĩ Nghiêm như bừng tỉnh từ trong cơn mơ cả người chấn động mạnh, lạnh lùng nhìn qua: “Vì sao bà lại phải đi tìm Ninh Yên? Chướng mắt cuộc sống của bọn họ quá tốt sao?”

Ông là cha ruột còn không đơn độc đi tìm Ninh Yên nói chuyện riêng, bà chỉ là một người mẹ kế lộn xộn cái gì?

Tư thái của Tôn Mỹ Hoa ở trước mặt ông rất thấp, ăn nói khép nép: “Em… là muốn đi khảo nghiệm tình cảm của bọn nhỏ một chút…”

“Khảo nghiệm?” Vẻ mặt bác sĩ Nghiêm đầy ghét bỏ, lời này quá vũ nhục chỉ số thông minh của ông: “Quả nhiên là chuyện mà mẹ kế sẽ làm.”

Tôn Mỹ Hoa như bị đánh một cái tát vào mặt, đau đớn vô cùng: “Ngọc Chiêu, sao anh có thể nói em như vậy? Em là dạng người gì anh còn không rõ sao? Trong lòng em chỉ có cái nhà này, chỉ có anh…”

Bác sĩ Nghiêm không kiên nhẫn cắt ngang: “Trong lòng em chỉ có bản thân mình.”

Trước ngực Tôn Mỹ Hoa nổi lên một cơn đau quen thuộc, người đàn ông này không có trái tim, bà toàn tâm toàn ý trả giá nhưng thứ đạt được lại là như thế này sao? “Nghiêm Ngọc Chiêu.”

Lúc trước bà điên cuồng mê luyến người đàn ông này, đánh cược mọi thứ để có được, thật sự đáng giá sao?

Bác sĩ Nghiêm nhớ lại đôi mắt lạnh băng của con trai, liền khó chịu không nói ra được: “Tôi đã sớm nói rồi, tôi không có yêu cầu gì khác đối với bà, chỉ cần an phận làm một người vợ hiền mẹ tốt, làm không được thì ly hôn.”

Vừa nói dứt từ ly hôn, sắc mặt Tôn Mỹ Hoa kịch biến, tủi thân rơi nước mắt xuống: “Ông còn ghi hận chuyện năm đó sao? Tôi đã nói rồi, thật sự không liên quan đến tôi, tôi cũng bị che mắt mà thôi, tôi cũng là người bị hại.”

Khóe môi bác sĩ Nghiêm cong lên mang theo nụ cười nhàn nhạt trào phúng, xoay người trở lại văn phòng, cầm lấy bút máy bắt đầu làm việc: “Tôi rất bận, bà có thể đi ra ngoài rồi.”

Tôn Mỹ Hoa cảm thấy bất lực, ông ấy vĩnh viễn như một máy móc làm việc, trong mắt ngoại trừ làm việc ra thì cũng chỉ có làm việc.

Vĩnh viễn lạnh như băng, không có độ ấm, dù nỗ lực làm ấm như thế nào cũng không thể ấm lên.

Nhưng, đây là con đường mà bà lựa chọn, quỳ xuống cũng phải đi xong.

“Anh.. dù bận cũng nên trở về thăm bọn nhỏ, bọn nó đều nhớ anh.”

Thẳng cho đến lúc đi ra ngoài, bà cũng không nghe được lời ông ấy đáp lại, trong lòng không tự chủ dâng lên sự oán niệm vô cùng.

Tất cả đều là tại Nghiêm Lẫm làm hại!

Nếu… không có hắn thì tốt rồi.

Tại nhà ăn, đã qua thời gian ăn cơm, thực khách cũng không nhiều, Ninh Yên nhìn tô mì nước nóng hôi hổi được đưa lên, hương thơm nức mũi, không nhịn được nuốt nước miếng.

Nước canh tinh khiết thơm ngon, sợ mì vô cùng dẻo dai, thịt bò xắt mỏng sắp lên trên, phập phồng mấy lá rau thơm xanh biếc, cực kỳ mê người.

Cô gắp lên một đũa mì sợi, thuận miệng hỏi: “Tào Thiến là ai?”

Nghiêm Lẫm ngồi ở đối diện nhíu mày: “Không phải em tin tưởng anh sao?”

Ninh Yên ăn không ngẩng đầu lên, mơ hồ nói chuyện không rõ: “Lòng hiếu kỳ của em lớn hơn so với người bình thường.”

Nhìn cô ăn cái gì cũng có thể ăn nhiều hơn một chén, ăn vô cùng ngon lành, Nghiêm Lẫm lại kêu thêm một đĩa bò kho riêng, gắp hơn phân nửa bỏ vào chén của cô, để cho cô ăn nhiều một chút.

“Một chị hàng xóm quen biết từ nhỏ, đã từng giúp đỡ anh, anh thiếu cô ấy một món nợ ân tình.”

Ninh Yên gắp một miếng bò kho, bỏ vào miệng là tan: “Sẽ không phải là lấy thân báo đáp chứ?”

Chỉ riêng chứng hưng cảm của hắn cũng làm cô tin hắn rồi.

Nghiêm Lẫm gặp cô thế nào thích cô thế nào, cô là sự bồi thường mà ông trời ban cho hắn: “Anh là người tùy tiện như vậy sao?”

Bình Luận (0)
Comment