“Không phải sao?” Ninh Yên cố ý sờ soạng hắn một chốc, xoa tới xoa lui mặt của hắn, Nghiêm Lẫm nhìn cô đầy sủng nịnh, để cô tùy ý muốn làm gì thì làm, còn trêu ghẹo một câu.
“Anh không thể nào không hoài nghi, em đang ghen.”
Ninh Yên rất đúng tình hợp lý hỏi lại: “Không được sao?”
Nghiêm Lẫm lập tức lúng túng: “Có thể, có thể, em muốn như thế nào?”
Ninh Yên nghiêm trang vươn một đầu ngón tay ra: “Lại cho em thêm một miếng thịt bò đi, không, hai miếng!”
Nghiêm Lẫm:…
Cho nên hắn chỉ có trị giá hai miếng thịt bò thôi sao?
Hai người cười đùa một lúc Nghiêm Lẫm liền vội vàng rời đi, Ninh Yên xách theo hộp cơm đi đến phòng bệnh.
Ninh Miểu nhìn thấy cô thì cực kỳ vui vẻ: “Chị, chị đến rồi.”
“Ăn cơm chưa?” Ninh Yên đưa hộp cơm qua cho cô, Ninh Miểu vui sướng hài lòng dính vào chị mình: “Ăn rồi, ăn màn thầu với canh gà.”
Cô mở hộp cơm ra nhìn, là trứng gà xào vàng rực, lập tức nuốt nước miếng một cái, cảm thấy còn có thể ăn thêm một chút.
Ninh Yên quay đầu nhìn về phía người trên giường bệnh hỏi: “Giáo viên Kim, bà khá hơn chút nào chưa?”
“Đã tốt rồi, chúng tôi muốn ra viện.” Kim Tích Như cứ nghĩ đến mỗi ngày nằm ở bệnh viện đều cần tiền thuốc liền đau lòng không thôi, nhưng không có sự cho phép của Ninh Yên, những người này không cho bà xuất viện.
“Cảm ơn cô đồng chí Ninh.”
Ninh Yên hơi hơi gật đầu: “Nếu bác sĩ cho phép xuất viện, tôi liền đưa mọi người về nhà.”
Cô gọi bác sĩ tới, bác sĩ nói tốt nhất nên ở lại thêm một ngày theo dõi, củng cố một chút, Kim Tích Như sống chết không chịu, một hai phải xuất viện.
“Giáo viên Từ nói xem nên thế nào?”
Nội tâm Từ Đạt giãy giụa, vợ chồng bọn họ không xu dính túi, toàn dựa vào sự bố thí của người khác, loại cảm giác này thật sự không chịu nổi.
Nhưng vợ là người ông để ý nhất, ông không thể mất đi bà ấy.
Ông bất đắc dĩ than nhẹ một hơi: “Vẫn ở thêm một ngày nữa đi.”
“Lão Từ.” Kim Tích Như liều mạng lắc đầu, đã thiếu nợ nhân tình, trong lòng bà thật sự khó yên tâm.
Từ Đạt và bà là vợ chồng nhiều năm, tâm linh tương thông, nhẹ giọng khuyên nhủ: “Coi như là vì tôi đi, tôi sẽ nỗ lực trả tiền.”
Đã tới loại tình trạng này vợ chồng bọn họ còn suy nghĩ cho nhau, Ninh Yên thu vào hết trong mắt, hơi hơi mỉm cười: “Hai vị giáo viên, tôi bỏ 200 đồng mua một tờ phương pháp chế tạo thức ăn chăn nuôi, dùng để nuôi heo, chủ thể là cao lương ngọt.”
Từ Đạt ngây ngẩn cả người: “200 đồng?” hai vợ chồng ông đều là công nhân, một năm gom góp lại cũng không được nhiều tiền như vậy.
“Chê ít sao? Giá cả có thể thương lượng.” Ninh Yên lấy hai sấp tiền ra, đặt lên bàn: “Đặt trước tiền cọc.”
Cô vô cùng sảng khoái, còn chưa có bản công thức đã đưa tiền, dùng hành động để cho thấy cô không gạt người.
Chiêu này dùng được với Từ Đạt, ông đã chịu đủ loại lừa gạt, căn bản không còn tin vào lòng người, chỉ tin tưởng vào đôi mắt mình nhìn thấy gì.
“Không không không, cô lấy tiền về trước đi.”
Ninh Yên tin tưởng tiền có thể mua được rất nhiều đồ vật, chẳng hạn như bản phương pháp chế tạo.
Đương nhiên lý tưởng và tín nhiệm là không mua được.
“Nếu có bản điều chế thuốc nào thật hữu dụng tôi cũng mua, tiền không phải là vấn đề.” cô vô cùng thành khẩn nói: “Tôi cảm thấy dùng tiền để cân nhắc thành quả của tri thức là một loại tôn trọng, mà không phải là vũ nhục.”
Bộ dáng giàu có của cô làm mọi người phải nhìn thẳng mắt, nhưng mà thái độ của cô rất tốt, trong lời nói tràn ngập tôn trọng, thỏa đáng lại hào phóng.
Đây là lần đầu tiên Từ Đạt gặp được người như vậy, một lời không hợp liền đập tiền, mà đập tiền còn rất có kỹ xảo, không làm cho người ta thấy ghét.
Ông nhìn người vợ ốm yếu, trong lòng âm thầm thở dài: “Tôi suy xét một chút.”
Mấy năm nay đã trải qua vô số mưa gió, ông đã không còn là vị giáo sư thanh cao kia nữa, đã học được luồn cúi.
Ông chấp nhận rồi.
“Được.” Ninh Yên hé miệng đáp, trong lòng vui vẻ vô cùng: “Đổi vật tư cũng được, gạo mì, vải, dầu tôi đều có thể lấy được.”
Từ Đạt vẫn luôn cảm thấy cô kiếm được con gà mái già kia là đã ghê gớm rồi, mà bây giờ khẩu khí còn lớn hơn, không nhịn được hỏi: “Cô không phải người từ nơi khác tới sao?”