Ninh Yên cười tủm tỉm: “Chỉ cần có năng lực có tiền, ở nơi nào cũng có thể kiếm được thứ tốt về.”
Nói cũng đúng, Từ Đạt nghĩ đến mỗi thành phố đều có một cái chợ đen.
Cô thật sự rất giỏi, mạnh mẽ đến mức làm người ta… động tâm.
“Tôi có một người bạn là trở về từ nước ngoài, học về công trình máy móc, cô có thể đi tìm đến hắn thử xem.”
Mà ông còn phải xem xét lại đã.
Đôi mắt Ninh Yên sáng lên: “Cảm ơn thầy Từ.”
Cô lấy được địa chỉ liền chạy như bay qua, là một cái phòng nhỏ rách nát, bên trong không có ai.
Ngưu Tam nhìn bốn phía nói: “Tôi đi hỏi thăm một chút.”
Hắn gõ cửa nhà cách vách, bên cạnh vừa nghe nói muốn tìm Lý Khả An, thần sắc lập tức trở nên cổ quái, vẻ mặt đầy sự phòng bị: “Cậu là gì của hắn?”
Ngưu Tam nhìn ra có chuyện liền nói: “Là em trai của bạn của học sinh của ông ấy, nhờ tôi lại đây xem thử.”
Sắc mặt hàng xóm hơi hòa hoãn hơn, nhỏ giọng nói: “Cậu chạy nhanh đi, không cẩn thận sẽ gây họa sát thân.”
Ngưu Tam vô cùng kinh ngạc: “Xảy ra chuyện gì sao? Cô à, cô nói rõ cho tôi với, tôi muốn trở về có thể báo kết quả công việc.”
Hàng xóm vốn dĩ không muốn nói, nhưng Ngưu Tam dùng chiêu đưa kẹo ra, lập tức thuyết phục được đối phương: “Người đó bị bắt rồi.”
Lòng Ngưu Tam lạnh xuống, gặp chuyện cũng quá thảm đi.
“Ở chỗ nào? Hắn phạm phải tội gì?”
“Đắc tội với người ta…” Hàng xóm xem xét trên sự quý giá của viên kẹo, nói hết tất cả sự tình mình biết cho hắn.
Ngưu Tam lại đi đến bên cạnh Ninh Yên, nhẹ giọng nói hết những tin tức vừa hỏi thăm được.
Lý Khả An miệng thẳng hay nóng vội, tính tình ngay thẳng, đắc tội với không ít người, chờ đến khi phong ba nổi lên người nhà ở nước ngoài liền trở thành nhược điểm lớn nhất, kẻ địch nhao nhao bỏ đá xuống giếng.
Ninh Yên khẽ nhíu mày, tình huống có chút khó giải quyết.
Ngưu Tam khó hiểu hỏi: “Thầy Từ sao lại giới thiệu một người như vậy? Thật sự hoàn toàn không biết gì cả sao? Hay là cố ý? Có âm mưu gì chứ?”
Ninh Yên suy tư: “Hẳn là đang khảo nghiệm.”
Thứ nhất, khảo nghiệm năng lực xem có thể cứu người đang ở trong biển lửa không, có thể che chở cho những người này hay không.
Nếu không có năng lực này ông cũng không cần suy xét phải bước lên con thuyền này hay không.
Thứ hai, cũng là khảo nghiệm tâm tính của cô.
Ngưu Tam nhịn không được nói: “Người làm công việc văn hóa thật nhiều tâm tư, so với tổ ong vò vẽ còn nhiều hơn.”
Cho nên hắn sợ nhất là giao tiếp cùng người làm văn hóa.
Ninh Yên không sợ tâm tư của người khác nhiều, chỉ sợ cô không có tâm tư nghĩ tới họ nữa: “Lý Khả An còn có người nhà nào?”
Ngưu tam nghe thấy đáp: “Người nhà hắn cũng không có trong nước, một mình trở về.”
Ninh Yên trầm mặc, kiểu người dứt khoát từ bỏ cuộc sống được hậu đãi ở nước ngoài, lựa chọn trở về nước đều là những người có tình cảm có lý tưởng.
Người có bằng cấp cao có tài hoa ở nước ngoài cuộc sống khá tốt, nhưng vẫn lựa chọn về nước, không sợ cho dù vứt bỏ người nhà cũng muốn trở về vậy chứng tỏ là người thật sự yêu đất nước.
Đáng tiếc.
Không biết hắn có đang hối hận hay không?
Ngưu Tam nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ được: “Nếu không được thì thôi, từ bỏ đi.”
Vì một người đã ngã xuống bùn mà mạo hiểm thật lớn, không đáng.
Ninh Yên nhấp chặt môi, trầm mặc một lúc: “Hắn là người đáng giá để tôn kính, có thể liều mạng cứu đi.”
Đêm khuya yên tĩnh, gió lạnh đìu hiu, Lý Khả An yên lặng nằm trên mặt đất lạnh lẽo, hai mặt nhắm chặt, cả người không hề nhúc nhích, giống như một cái xác không còn hơi thở.
Cơ thể hắn càng ngày càng lạnh, ý thức ngày càng mơ hồ, hắn không muốn tranh đấu nữa.
Tất cả mơ ước, tất cả tình cảm cũng theo đó mà tàn thành mây khói, tất cả đều bị chôn vùi.
Vô số chuyện đã xảy ra ùa vào trong đầu như thuỷ triều triều, sau đó dừng lại trên những khuôn mặt tươi cười của người nhà hắn.
Bên tai hắn truyền tới tiếng gọi dịu dàng của mẹ hắn, từng tiếng An Nhi vang lên, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên, trong vô thức, hai hàng nước mắt trong suốt đã rơi xuống từ khóe mắt.