Con trai bất hiếu, có lỗi với cha mẹ.
Những tiền bước chân dồn dập từ xa vang lên, tiếng bước chân càng ngày càng gần: “Lý Khả An, anh tỉnh lại đi.”
Lý Khả An không muốn tỉnh lại, cứ yên lặng như vậy chìm sâu vào giấc ngủ.
Lần nữa tỉnh lại, hắn ngơ ngác nhìn trần nhà, hắn vẫn chưa chết?
Hắn không khỏi cười khổ, những năm nay muốn chết cũng khó khăn như vậy à, vừa nghĩ tới sau khi tỉnh giấc, lại phải đối mặt với với sự tra tấn lặp lại ngày này ưu ngày khác, hắn lại càng muốn chết.
Đầu hắn đau như muốn nứt ra, hắn cảm thấy vô cùng khác nước, cả người đau đớn như bị xe tăng cán qua.
Một giọng nữ trong trẻo vang lên: “Đỡ hắn dậy.”
Lý Khả An cố gắng nhìn qua, là một đôi nam nữ trẻ tuổi, người đàn ông đỡ hắn lên, rót cho hắn một ly nước ấm.
Cổ họng lúc này đã thoải mái hơn nhiều, nhưng hắn vẫn không nói lời nào, không có chút sức lực nhắm hai mắt lại, không muốn làm gì cả.
Ninh Yên nhìn thấy dáng vẻ sống không còn gì nuối tiếc của hắn, cô khẽ cau mày: “Thầy Lý, dậy ăn bánh bao thịt.”
Lý Khả An không hề nhúc nhích, hắn giống như không nghe thấy, hoàn toàn từ bỏ việc điều trị.
Cả người hắn đều bị thương, vết thương cũ xen lẫn vết thương mới, cả người đầy sẹo, tóc cũng bị thành đầu âm dương, đôi mắt bị đánh sưng vù, lúc bôi thuốc vào càng hiện lên vẻ đáng sợ, dữ tợn.
Ninh Yên thấy rõ điều này, khó chịu không nói nên lời: “Thầy Từ Đạt bảo tôi tới, tôi tên là Ninh Yên.”
Khóe miệng Lý An Khả cử động: “Đi đi, đừng tới đây.”
Giọng nói của hắn khàn khàn, rất khó nghe, thái độ cũng rất lạnh lùng, không vui không buồn, giống như một người máy không có tình cảm.
Ninh Yên nhìn ra được hắn không còn suy nghĩ muốn sống nữa, cô không nhịn được âm thầm thở dài một hơi.
“Chúng ta giao dịch đi.”
“Thầy làm việc cho tôi 10 năm, tôi cho thầy ăn ngon mặc ấm và chỗ ở.”
Lý Khả An mở một con mắt ra nhìn cô, vẻ mặt khó hiểu: “Không.”
Hắn từ chối qua nhanh, không cần suy nghĩ gì cả.
Ninh Yên biết muốn thuyết phục người kphải nhận hết đau khổ như vậy rất khó, vết thương lòng của bọn họ quá sâu.
Đối với kiểu người như vậy, không thể dùng phương pháp bình thường được.
“Anh không muốn gặp lại người nhà mình nữa à? Nói không chừng bọn họ đang khổ cực tìm kiếm tin tức của anh, cha mẹ anh vẫn còn sống đúng không? Anh muốn để người đầu bạc tiễn kẻ tóc xanh à? Anh như vậy chính là đại bất hiếu.”
Lý Khả An cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt: “Cô…cô…”
Ninh Yên dịu dàng nói: “10 năm sau tôi sẽ để anh tự do, anh muốn đi đâu cũng được, bao gồm cả nước ngoài.”
Đến thập niên 80, mọi người có thể tự do ra nước ngoài, không còn bế quan tỏa cảng nữa.
Đến lúc đó, nếu hắn muốn rời đi, cô sẽ tôn trọng sự lựa chọn của hắn.
Đương nhiên, cô càng tin tưởng vào nhân cách và sức hút của bản thân, có thể giữ người ở lại.
Ấn đường của Lý Khả An nảy lên, giống như không hiểu nổi cô: “Không đi được.”
“Có thể, anh hãy suy nghĩ thật kỹ.” Ninh Yên nhìn người đàn ông bị thương khắp người ở trước mặt, không chỉ bị thương về thể xác, mà tâm hồn cũng bị tổn thương.
Muốn thuyết phục người như vậy là điều cực kỳ khó khăn.
Lý Khả An không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt hắn nặng nề: “Tôi chắc chắn sẽ không làm kẻ phản quốc.”
Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên, hắn coi cô là điệp viên xúi giục hắn phản bội đất nước à, trông cô giống lắm à?
Thật không ngờ hắn đã rơi xuống bước đường này, nhưng sơ tâm vẫn không hề thay đổi, Ninh Yên cũng có vài phần kính trọng với hắn.
“Anh nghĩ gì thế, coi tôi là gián điệp à? Không đúng, anh đã thê thảm như vậy rồi, nào có giá trị để xúi giục nữa? Anh đang có nhận thức sai lầm về vị trí của bản thân à?”
Lý Khả An:...
Cô rốt cuộc là loại người gì thế, dù sao cũng không giống người bình thường.
“Tôi là Ninh Yên, tổng giám đốc của tập đoàn Cần Phong, tỉnh Hắc, dưới trướng có 3 công xưởng, hiện tại đang định mở thêm hai công xưởng nữa, không theo kịp kỹ thuật, tôi cần nhân tài.” Ninh Yên nói thẳng với hắn: “Nói một cách đơn giản, tôi tới đây để đào góc tường.”