[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 473

Chương 473 -
Chương 473 -

Lý Khả An không thốt ra được từ nào, cho dù lợi cô nói là thật, hắn cũng không muốn làm giao dịch với cô: “Không có hứng thú.”

Ninh Yên cũng không tức giận, cô đưa bánh bao thịt qua cho hắn, bản thân cô cũng tiện tay cắn một miếng: “Anh cho rằng tôi là kẻ lừa đảo à? Tôi hoàn toàn có thể hiểu được tại sao anh lại không tin tôi, nhưng anh cũng không tin thầy Từ Đạt à? Cầm lấy đi, ăn chút gì đó đã.”

Mặc dù Lý Khả An đã thời gian dài không có gì vào bụng, dạ dày trống rỗng tới mức quặn thắt lại, nhưng hắn vẫn từ chối sự bố thí của người lạ: “Không ăn.”

Anh mắt Ninh Yên xoay chuyển: “Anh thiết kế cho tôi một cái máy xúc, tôi sẽ cho anh cơm trong 1 tuần.”

“Không.” Lý Khả An vẫn từ chối cô, giữ thái độ cách xa vạn dặm, hắn cố gắng đứng từ trên giường dậy, thất tha thất thểu đi ra ngoài.

Ninh Yên thật sự sợ hắn sẽ té: “Thầy Lý, anh muốn đi đâu?”

“Mỗi ngày tôi đều phải đi báo cáo.” Giọng nói đều đều của Lý Khả An truyền tới.

Ngày nào không đi sẽ bị điều tra nghiêm khắc, thậm chí còn có thể bị trừng phạt nặng nề hơn.

Ngưu Tam nhìn bóng dáng đã đi xa của Lý Khả An, có hơi lo lắng: “Ninh Yên, người nọ dầu muối không ăn, không biết tốt xấu, phải làm sao đây?”

Ninh Yên không chút để ý gặm bánh bao thịt: “Xem thử thế nào, nếu vẫn không được thì đánh ngất hắn đưa đi.”

Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng những từ nói ra lại hung hăng như hổ báo.

Vẻ mặt của Ngưu Tam quả là một lời khó nói hết, lão đại, cô có biết trông cô giống gì không? Thổ phỉ!

“Như vậy không tốt lắm.”

“Nếu vẫn ở lại đây, hắn sẽ chết không nghi ngờ gì.” Ninh Yên khẽ thờ dài, cô chỉ là một người bình thường, cô không thể thay đổi được đại cục trong dòng chảy mênh mang của cơn bão lịch sử, cũng không thể thay đổi được vận mệnh của người khác.

Nhưng nếu nhưng đã gặp phải, nếu không làm gì cả cô sẽ càng thêm hối hận.

Loại người yêu nước từ trong xương cốt như vậy không nên hao mòn ở nơi này.

Những người này chỉ cần sống sót, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành nhân tài trụ cột trong tương lại, trụ cột vững vàng của đất nước.

“Anh âm thầm quan sát hắn, đừng để người khác phát hiện ra, cẩn thận chút, đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.”

“Được.” Cho dù Ngưu Tam không đồng ý, hắn vẫn làm theo mệnh lệnh của Ninh Yên.

Lý Khả An rời khỏi phòng bệnh, đi được vài bước thì nhìn thấy một bóng người quen thuộc: “Từ Đạt.”

“Khả An, cuối cùng cũng gặp được anh…” Từ Đạt rất vui vẻ khi gặp lại bạn mình, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người Lý An Khả, ánh mắt hắn trở nên buồn bã: “Anh vẫn tốt chứ?”

Hắn không thể giúp được gì cả, bản thân mình còn khó giữ.

Lý Khả An mím môi, sắc mặt bình thản: “Vẫn tốt, tại sao anh lại ở bệnh viện?”

Trong lòng Từ Đạt không biết là cảm xúc gì: “Tích Như bị bệnh, được một người tốt bụng đưa tới bệnh viện…”

Nhịp tim Lý Khả An nảy lên một cái: “Người tốt bụng? Không phải là Ninh Yên chứ?”

Từ Đạt sững sờ: “Đúng, là cô ấy, anh gặp cô ấy rồi sao? Hành động của cô ấy rất nhanh, cũng không sợ rước lấy phiền phức.”

Vẻ mặt của Lý Khả An rất khó tả: “Tại sao anh lại bảo cô ấy tới tìm tôi?”

Từ Đạt có ngàn vạn lời muốn nói, nhưng những lời dâng đền miệng đều biến thành một câu: “Khả An à, chúng ta đều cố gắng để sống.”

Sự bi thương lan tỏa khắp cơ thể hai người, bọn họ như bèo trôi trong nước, không thể giữ lấy vận mệnh của bản thân.

Lý Khả An nhìn chằm chằm hắn: “Anh không sợ lại là một vòng tròn lặp lại?”

“Đã như vậy rồi, anh còn sợ cái gì? Nhiều lắm là chết thôi.” Từ Đạt đã sống tới tuổi này, nhìn rõ mọi nóng lạnh trên đời: “Điều duy nhất tôi không thể buông bỏ được là hai đứa con của tôi, cũng không biết bọn chúng có sống tốt không.”

Hai đứa trẻ đều đã về nông thôn, bặt vô âm tín, hắn không dám rời khỏi thành phố, sợ lúc con mình trở lại sẽ không tìm được nhà.

Lý Khả An nhớ tới người nhà mình ở nước ngoài, khóe mắt nóng lên, có một thứ đồ vật nóng hổi được nhét vào trong tay hắn, là hai chiếc bánh bao thơm ngào ngạo.

Bình Luận (0)
Comment