[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 474

Chương 474 -
Chương 474 -

Từ Đạt biết tính cách của hắn, vô cùng nguyên tắc và cố chấp, trước này đều không lấy đồ của người khác: “Tôi mời anh, đừng khách sáo với tôi.”

Lý Khả An trầm mặc hai giây, sau đó yên lặng nhận lấy: “Cảm ơn.”

Hắn vội vàng rời đi, bỏ lại Từ Đạt ở sau lưng thở ngắn thở dài, thổn thức không thôi.

Một người từng là con cưng của trời, một kỹ sư trưởng rất được tôn trọng, bây giờ lại rơi vào cảnh nghèo túng như vậy.

Một giọng nói trong trẻo vang lên: “Thầy Từ, tại sao anh lại thở dài?”

Từ Đạt không quay đầu lại cũng biết là ai: “Cô thật sự không sợ phiền phức à?”

“Sợ thì có tác dụng gì? Nghĩ cách giải quyết thôi.” Nĩnh Yên từ từ đi tới, thấy hắn vẫn mặc bộ áo bông mỏng manh như cũ, cô khẽ cau mày: “Anh đã bắt đầu làm việc lại rồi à?”

“Đúng vậy, không làm không được.” Công việc của hại vợ chồng Từ Đạt là quét đường, dọn nhà vệ sinh, không được nghỉ ngày nào: “Tôi tới đón Tích Nhu ra viện.”

“Được, vậy tôi đi làm thủ tục.”

Nơi làm thủ tục xuất viện chật kín người, Ninh Yên xếp hàng cả nửa ngày mới tới lượt, sau khi làm thủ tục xong còn phải chen chúc để ra ngoài.

Cô không dễ gì mới chen ra được, lúc sắp rời đi để trở về nhà khách, cô gặp được Tôn Mỹ Hoa.

Bên cạnh Tôn Mỹ Hoa là hai người nam nữ trẻ tuổi, mặt mày rất giống Tôn Mỹ Hoa, ngoại hình đều rất đẹp, quần áo cách ăn mặc rất sang trọng, vừa nhìn là biết đã được nuông chiều từ nhỏ.

Tôn Mỹ Hoa cũng nhìn thấy cô, bà ta trừng mắt nhìn chằm chằm cô, tất cả đều do tang môn tinh này cả.

Từ khi gặp được Ninh Yên, Tôn Mỹ Hoa không có ngày nào tốt đẹp cả, lần đầu tiên đối đầu, danh tiếng và công việc của bà ta đều bị hủy hoại.

Lần thứ hai đối đầu, bà ta bị Nghiêm Ngọc Chiêu hung dữ mắng cho một trận, đối xử với bà ta càng thêm lạnh nhạt.

Trong lòng bà ta cũng rất sầu não.

Bà ta không nhịn được mở miệng mắng, tiện nhân.

Trừng mắt còn chưa tính, còn mắng cô? Ninh Yên rất không vui, con ngươi cô chuyển động: “Y tá trưởng Tôn, không phải dì đã bị bệnh viện đuổi việc rồi à, tại sao lại tới đây?”

Phản ứng của Tôn Mỹ Hoa rất kịch liệt: “Nói bậy, tôi chỉ tạm thời ngừng công tác.”

Những người xung quanh đồng loạt nhìn qua, vẻ mặt khác lạ.

Ninh Yên cười tủm tỉm gật đầu: “Ồ, làm chuyện sai trái.”

Lúc này, Tôn Mỹ Hoa mới phản ứng lại, tức đến mức cả khuôn mặt đỏ lên, cô lại hãm hại bà ta!

“Rốt cuộc tôi đắc tội cô chỗ nào? Cô không hãm hại tôi không được à?”

Ninh Yên không khỏi vui vẻ, giả vờ làm hoa sen trắng già à: “Tại sao tôi lại hại dì? Dì à, rõ ràng là dì không có đạo đức...”

Tôn Mỹ Hoa rất sợ cái miệng của Ninh Yên, khiến bà ta không lần nào chiếm được thế thượng phong, cũng không biết Ninh Yên lấy đâu ra nhiều thủ đoạn như vậy: “Cô câm miệng lại.”

“Thật hung dữ, xem ra dì lại muốn đi gặp bác sĩ Nghiêm Ngọc Chiêu rồi.” Ninh Yên ngẩng mặt lên, cười lạnh nói: “Ông ta không quản bà cho tốt là trách nhiệm của ông ta.”

Tôn Mỹ Hoa giờ đã thấy hơi sợ, hôm nay, bà ta cố ý đưa con trai và con gái mình tới để xin chồng tha thứ.

“Không được đi.”

Ninh Yên cố ý dọa dẫm: “Dì đã kích thích thành công tâm lý phản nghịch của tôi, dì càng không muốn tôi đi, tôi càng phải đi.”

Cô hoàn toàn không định đi, cô không có thời gian để lãng phí với những người này.

Cô còn có chuyện phải làm, muốn làm xong sớm chút để trở về, nói thật, cô rất không yên tâm về tập đoàn.

Tôn Mỹ Hoa vừa tức vừa sợ, một suy nghĩ lóe lên trong đầu bà ta, bà ta lập tức hét lớn: “Không có mặt mũi, một cô gái trẻ như cô lại quấn chặt lấy chồng tôi, đồ hồ ly tinh.”

Lời này của bà ta vô cùng độc ác, khiến Ninh Yên trở thành người thứ ba dụ dỗ chồng người khác.

Bà ta còn cho rằng bản thân rất thông minh, hòa nhau một ván.

Bà ta đã chịu thiệt hai lần, vẫn không nhớ trận đòn cũ, không giữ nổi cái miệng của mình.

Ninh Yên bắt đầu xé mặt bà ta: “Ha ha, đây gọi là lấy thước của mình đo lòng người khác đúng không? Lúc dì còn trẻ đã làm không ít chuyện như vậy, vợ của bác sĩ Nghiêm người ta vẫn còn sống, dì đã bám dính lấy người ta, như vậy được gọi là gì? Hồ ly tinh nhìn đâu cũng thấy hồ ly tinh!”

Bình Luận (0)
Comment