Hỏa lực của cô rất mạnh, vừa ra tay đã phát nổ.
Tôn Mỹ Hoa cảm thấy trước mặt tối sầm: “Cô nói hươu nói vượn, tôi không làm.”
Bà ta rõ ràng không đấu nổi Ninh Yên, lại còn không biết sống chết xông lên, đánh chết cũng không tiếc.
Lửa giận của Ninh Yên càng tăng lên: “Thôi được rồi, chút chuyện xấu xa đó của dì cũng chẳng phải bí mật gì, cho dù đã trải qua 20 năm, vẫn có người còn nhớ.”
“Biết rõ tôi là con dâu tương lai của bác sĩ Nghiêm, dì lại còn ghét bỏ tôi như vậy, quả thật cũng chỉ có dì như vậy thôi, mẹ kế, rốt cuộc dì nghĩ như thế nào vậy? Tích chút đức đi.”
Lượng tin tức trong lời nói của cô quá lớn, mọi người không kịp đề phòng được ăn một quả dưa lớn, ai nấy đều sững sờ.
Khắp người Tôn Mỹ Hoa đều không ổn, những tiếng ong ong vang lên trong đầu bà ta.
“Coi như đã thấy được sự độc ác của dì.” Ninh Yên ném ra một câu sau đó nghênh ngang rời đi, ra khỏi bệnh viện. Để lại vô số ánh mặt khác nhau ở sau lưng, chỉ chỉ trỏ trỏ vào Tôn Mỹ Hoa.
Sắc mặt Tôn Mỹ Hoa trắng bệch như tờ giấy, cả người lung lay sắp đổ như sắp ngất đi.
Nghiêm Hàn giữ chặt cánh tay của bà ta, vô cùng tức giận thét lên: “Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Mẹ hãy nói với con, chuyện này không phải sự thật.”
Tôn Mỹ Hoa ra sức lắc đầu, nhìn vào những bóng dáng quen thuộc trong đám đông đang quan sát xung quanh, tất cả đều là đồng nghiệp trong bệnh viện, lúc này bọn họ đều lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
Bà ta hoảng hốt: “Là giả, tất cả đều là giả, cô ta cố ý làm khó mẹ.”
Trong đám đông chợt có người lên tiếng: “Người ta đang yên đang lành tại sao lại làm khó cô? Tôn Mỹ Hoa, lo mà làm người đi.”
“Nói vị hôn thê của con trai kế là hồ ly tinh bám dính lấy chồng mình, hèn gì người ta lại tức giận như vậy, tôi nói này, cô có bị đánh cũng đáng đời, tính cách của cô gái kia cũng khá tốt rồi.”
Tính cách tốt à? Tôn Mỹ Hoa sắp phun máu miệng, mọi người này đều mắt mù hết rồi, đó là một tiểu mà đầu hung dữ đến mức không có bạn bè: “Cô ta thật sự là hồ ly tinh, mọi người hãy tin tôi.”
Một nữ bác sĩ quen mặt quay người muốn đi: “Vậy chúng tôi đi tìm bác sĩ Nghiêm hỏi, loại chuyện này không thể nói bậy.”
Tôn Mỹ Hoa vừa nghĩ tới gương mặt đen thui của chồng mình, liền bị dọa đến cả người đổ mồ hôi lạnh, lúc này bà ta có hơi hối hận, tại sao bà ta không có việc gì đi chọc Ninh Yên: “Đừng đi.”
Mọi người đều không phải kẻ ngốc, nhìn vẻ mặt của bà ta, mọi người có gì không hiểu nữa?
“Ha ha! Cô sợ rồi à! Không làm điều ác, nữa đêm không sợ quỷ tới gõ cửa.”
Trong đám người bỗng có người tuôn ra một câu: “Nghe nói cô bỏ thuốc hại chết vợ trước của bác sĩ Nghiêm, sau đó từng bước tiến vào nhà họ Nghiêm, cô cũng đủ độc ác.”
Ba mẹ con Tôn Mỹ Hoa như bị sấm sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng.
Nghiêm Hàn vô cùng sợ hãi: “Mẹ, mẹ điên rồi à?”
Tôn Mỹ Hoa tức tới mức muốn thổ huyết, bà ta tát cho hắn một tát, đây là con trai của bà ta à?
“Người khác hiểu lầm mẹ thì thôi đi, con là con trai ruột của mẹ, tại sao cũng nói nhảm theo người khác như vậy? Không được nhẹ dạ tin vào những lời đồn không đáng tin cậy đó.”
Tội danh hại chết người đây có thể liên lụy tới con cái.
Đây chỉ là phản ứng không tự chủ được của Nghiêm Hàn, lúc này, hắn vô cùng hối hận, cho dù đây sự thật, hắn cũng phải tìm cách dìm tin tức này xuống, bọn họ không thể gánh chịu tiếng xấu này.
“Con xin lỗi mẹ, mẹ là người dịu dàng, lương thiện như vậy, đến một con kiến còn không nở giẫm chết, sao có thể làm ra chuyện như vậy?” Hắn nhìn về phía đám người, tức giận lớn tiếng nói: “Là người nào nói nhảm, đứng lên, chúng ta đối chất với nhau.”
Không ai đứng lên cả, thay vào đó, bọn họ ghé đầu vào nhau nhỏ giọng bàn tán, rõ ràng không ai tin tưởng lời của ba mẹ con Tôn Mỹ Hoa.
Giải thích chính là giấu giếm.
Tôn Mỹ Hoa vừa xấu hổ vừa tức giận, tại sao những tin đồn này lại bị lan truyền ra bên ngoài? Thật sự hại chết người. “Tôi không hại người khác, tôi dám thề với ông trời.”