Những những năm nay, không còn ai tin vào lời thề nữa, ngược lại còn cảm thấy bà ta đang chột dạ.
“Đi thôi, chúng ta đi gặp cha các con, để ông ấy đứng lên đòi lại công bằng cho chúng ta.”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bác sĩ Nghiêm là người trong cuộc, lời của ông ta có đáng tin không?”
Vẫn là nữ bác sĩ đó, trên mặt bà ta chất chứa sự nghi ngờ và khinh bỉ.
Tôn Mỹ Hoa vừa nhìn thấy bà ta, não liền phồng to lên, bác sĩ nữ này họ Tô, bọn họ từng là tình địch 2 năm, năm đó cả hai đều có tình cảm với bác sĩ Nghiêm.
Cuối cùng, bà ta đã giành chiến thắng, thuận lợi gả cho bác sĩ Nghiêm, những năm nay, người phụ nữ này vẫn luôn ôm hận trong lòng, luôn làm khó bà ta.
Có một cơ hội tốt như vậy, đương nhiên bác sĩ Tô sẽ không bỏ qua cho bà ta.
Tôn Mỹ Hoa thầm hận trong lòng, cố ý nói toạc ra: “Tôi là người Nghiêm gia, tôi không thể nhịn được nỗi oan ức này, ai dám lan truyền tin đồn nhảm này, tôi sẽ không buông tha cho kẻ đó.”
“Ỷ thời gian quá lâu rồi không tìm thấy bằng chứng đúng không? Có tên tội phạm nào thành thật nhận tội đâu?” Bác sĩ Tô vẫn luôn không thuận mặt bà ta, bà ta cảm thấy rõ ràng Tôn Mỹ Hoa không bằng mình, chỉ nhờ vào cái tiếng lương thiện, biết chăm sóc người khác, cuối cùng đã giành chiến thắng.”
Làm gì có lương thiện thật sự, biết diễn mà thôi, bà ta sớm đã nhìn thấu người phụ nữ này.
“Cho dù không thể trừng trị tội lỗi của cô đi nữa, nhưng trong lòng mọi người, cô chính là tội phạm.”
Tôn Mỹ Hoa tức tới phát khóc: “Tôi biết cô thích chồng của tôi.”
Bác sĩ Tô cười lạnh một tiếng: “Lại bắt đầu giả vờ, đến vị hôn thê của con trai kế mình cũng không bỏ qua, lo mà làm người đi.”
Đối mặt với sự chỉ trỏ của mọi người, tâm trạng hai anh em Nghiêm Hàn hoàn toàn sụp đổ, bọn họ kéo mẹ của mình còn muốn tiếp tục cãi nhau chạy đi.
Tôn Mỹ Hoa ra sức giãy giụa, cô cùng tức giận: “Đừng kéo mẹ, mẹ phải phản lại bọn họ, không thể để người khác gắn cho mẹ tội danh vô căn cứ này được.”
Nghiêm Hàn dùng lực đẩy bà ta một cái: “Có thật là vô căn cứ không?”
Sắc mặc Tôn Mỹ Hoa thay đổi, không dám tin nhìn đứa con trai yêu quý của mình: “Con có ý gì!”
Nghiêm Hàn không kiên nhẫn hỏi: “Thực ra con vẫn luôn muốn biết, tại sao ông nội lại không cho phép mẹ bước một bước vào nhà cũ của Nghiêm gia? Tại sao ông nội lại đối xử lạnh nhạt với hai anh em chúng con như vậy?”
Hắn vừa nói ra lời này, bầu không khí lập tức thay đổi, đây chính là điều cấm kỵ trong lòng cả ba mẹ con.
Sắc mặt Nghiêm Kiều ở bên cạnh cũng rất khói coi, ông nội là tướng quân công lao hiển hách, địa vị cao quý, cũng vô cùng yêu quý Nghiêm Lẫm, nhưng đối với với hai anh em họ đều coi như không nghe không thấy.
Nghiêm Lẫm có thể sống ở nhà cũ, mà hai anh em bọn họ chỉ vào dịp Tết mới có thể tới nhà cũ, ăn chung bữa cơm gia đình, bình thường đều không được đi vào.
Đều là cháu nội, tại sao đổi xử lại khác biệt như vậy, rốt cuộc là tại sao?
Trong đó có thể không có vấn đề gì được sao?
Tôn Mỹ Hoa thẹn quá hóa giận: “Ông ta già rồi nên hồ đồ, chỉ biết bất công.”
“Mẹ.” Nghiêm Kiều căng thẳng quan sát bốn phía, cô cố gắng nén giận: “Mẹ đừng nói bậy, nếu ông nội biết được sẽ càng không thích chúng con.”
Mặc dù ông nội đối xử lạnh nhạt với bọn họ, nhưng có một người ông nội như vậy, bọn họ cũng có thể thơm lây, ngày tháng trôi qua vô cùng thoải mái.
Không ai dám chọc tới bọn họ.
Tôn Mỹ Hoa tức không có chỗ phát tiết, lão già kia thật sự bất công, đã sắp xếp rõ ràng cho chi trưởng và Nghiêm Lẫm, cháu đích tôn đi theo chính trị, Nghiêm Lẫm nhập ngũ, hơn phân nửa mối quan hệ của lão già đó đều nằm trong quân đội, tương lai sợ cũng sẽ rơi vào tay Nghiêm Lẫm.
Trong khi ông lão trước giờ không quan tâm tới hai đứa con của bà ta, đây mới là điều mà bà ta đố kỵ nhất.
Đều là cháu nội của Nghiêm gia, tại sao có thể phân biệt đối xử như vậy?
Ông nội Nghiêm chưa bao giờ che giấu việc ông lão không thích bà ta, không chỉ trên dưới Nghiêm gia đều biết việc này, mà nguyên cả giới này đều biết.