Mợ hai Nghiêm như bà ta đã gả qua đành phải chịu cảnh cô đơn.
Con trai học hành không tốt, bà ta muốn sắp xếp con trai vào quân đội, kết quả con trai sống chết không chịu đi, ngại khổ, bị bà chiều hư.
Bà ta muốn ông nội Nghiêm sắp xếp cho con trai mình, kết qua đến cổng nhà bà ta còn không vào được, bà ta đã trở thành trò cười của cả vòng tròn này.
“Tiểu Hàn, Kiều Kiều, mẹ đã phải chịu oan ức suốt 20 năm, các con nhất định phải lên tiếng giúp mẹ, Nghiêm Lẫm không phải là phó đoàn trưởng à? Có gì tài giỏi chứ, có một vị hôn thê như vậy, hắn sớm muộn gì cũng xong đời.”
Bà ta đã nói lời này suốt 20 năm, đã tẩy não thành công.
Ngày ngày so sánh với Nghiêm Lẫm, Nghiêm Lẫm đã trở thành nút thắt trong lòng của ba mẹ con.
“Các con đều đã đến tuổi kết hôn, phải xem xét kỹ lưỡng, nhất định phải tìm một đối tượng dòng dõi cao quý, khiến tất cả mọi người đều phải coi trọng chúng ta.”
Bà ta từ một người phụ nữ có xuất thân trong gia đình bần hàn nhảy lên thành con dâu tướng quân, hoàn thành bước nhảy vọt hoàn hảo lên tầng lớp cao quý, ăn ngon mặc đẹp, không lo cơm áo, bà ta biết rất rõ, cho dù là nam hay nữ, hôn nhân chính là lần đầu thai thứ hai của đời người.
Con trai bà ta có thể cưới con gái của một quan lớn, như vậy nữa đời sau của hắn không cần lo lắng nữa.
Thân phận như bà ta còn có thể gả cho con trai của tướng quân, con gái bà ta vốn đã là cháu nội của tướng quân, chẳng lẽ còn không gả được?
Nếu như là thời cổ đại, đến thái tử còn có thể gả được.
Bà ta trước giờ đều không thúc ép con mình học tập, một lòng nghĩ tới việc muốn con mình đi vào tầng lớp cao, một bước lên trời, giẫm đạp Nghiêm Lẫm dưới chân, khiến cho những người xem thường bà ta phải hối hận.
Hai anh em đứa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng thở dài một hơi, bây giờ là lúc nghĩ tới chuyện đó à: “Mẹ, chúng ta vẫn nên nghĩ cách giải quyết chuyện này thì hơn, cho dù là thật hay giả, cũng không thể để tin đồn lan truyền thêm nữa.”
“Mẹ gánh tội danh giết người, chúng con là con ruột của mẹ, sao có danh tiếng tốt được? Sao có thể trông cậy và việc gả cao? Những gia đình danh gia đều thích đối tượng có gia thế trong sạch.”
Tôn Mỹ Hoa vừa nghe thấy lời này, còn không phải như vậy à? Bà ta nhanh chóng đi gặp Nghiêm Ngọc Chiêu, muôn bàn bạc cách giải quyết chuyện này.
Kết quả, Nghiêm Ngọc Chiếu dùng ánh mắt khó nói nên lời nhìn bà ta, nhìn chăm chú hồi lâu.
Trong lòng Tôn Mỹ Hoa run lên: “Ông không phải cũng tin vào những lời dối trá đó đấy chứ? Tôi là người thế nào, ông cũng không biết à? Lá gan của tôi không lớn như vậy.”
Nghiêm Ngọc Chiêu nghĩ tới rất nhiều chuyện đã quan, tâm trạng ông ta rất phức tạp: “Tôi không hiểu được bà.”
Bà ta giống như một người giả, lúc ban đầu rất hoàn hảo, nhưng sống chung lâu ngày cũng sẽ bại lộ ra ngoài, ông ta trước giờ chưa từng nhìn thấu bà ta.
Nhưng ông ta rất rõ một chuyện, đó là bà ta hoàn toàn không hề vô hại như biểu hiện bên ngoài.
Trái tim Tôn Mỹ Hoa trở nên lạnh lẽo, chung giường chung gối 20 năm, ông ta vậy mà lại nói không hiểu bà.
Nhưng đây là sự lựa chọn của bà, gả cao nào đơn giản như vậy?
So với việc ăn không no, ngủ không ấm, ngày đêm bôn ba vì ngày ba bữa, bà ta càng nguyện ý chịu nỗi khổ bị ghẻ lạnh.
“Tôi thật sự không làm, cho dù ông không để ý tới tôi, ông cũng phải bận tâm tới hai đứa nhỏ, như vậy sao bọn chúng có thể làm người được nữa?”
Nghiêm Ngọc Chiêu lạnh lùng nhìn bà ta, muốn xem bà ta cho thật kỹ: “Bà ở trước mặt mọi người nói Ninh Yên là hồ ly tinh muốn dụ dỗ tôi, bọn chúng còn có mặt mũi không? Tôi còn có mặt mũi không? Lòng dạ bà đối với A Lẫm thật độc ác, trước giờ chưa từng thay đổi.”
Tôn Mỹ Hoa:...
Bà ta chột dạ: “Ông hiểu lầm rồi, tôi chỉ là nhất thời tức giận mà thôi…”
Đây là lời người nói à? Nghiêm Ngọc Chiêu ngày càng thất vọng về bà ta: “Cho nên bà mới cố tình hãm hại con bé? Bà trước giờ chỉ quan tâm tới lợi ích bản thân, không để ý tới sự sống chết của người khác.”