Tôn Mỹ Hoa không khỏi sốt ruột, bà ta tới để giải quyết vấn đề, không phải tới để tạo thêm vấn đề: “Không phải như vậy, do tôi quá quan tâm tới ông.”
Nghiêm Ngọc Chiêu không tin một chữ: “Ly hôn đi.”
Một trận sấm sét giáng xuống, Tôn Mỹ Hoa mắt cắt không còn giọt máu: “Ông nói gì? Ông điên rồi à?”
“Tôi muốn ly hôn từ lâu rồi.” Nghiêm Ngọc Nghiên đã rất lâu không về nhà, bình thường ông đều sống trong ký túc xá bệnh viện, hai vợ chồng đã giống như người xa lạ từ lâu, đều do một mình Tôn Mỹ Hoa phách lối khoe ân ái, cố gắng che giấu.
“Bây giờ bọn trẻ cũng đã lớn, có thể độc lập, tôi không muốn kéo dài thêm nữa.”
“Ông đang nói lung tung gì thế? Bọn chúng còn chưa lập gia đình, vì bọn chúng, tôi chắc chắn sẽ không ly hôn.” Tôn Mỹ Hoa hoàn toàn không thể khống chế được: “Tôi sống là người Nghiêm gia, chết là ma Nghiêm gia.”
Ném ra lời này, bà ta bỏ chạy trối chết, giống như người bịt tai trộm chuông.
Tôn Mỹ Hoa còn chạy đi tìm ông nội Nghiêm, cầu xin ông lão ra mặt ngăn cản.
Ông nội Nghiêm không gặp bà ta, nghe nhân viên công tác kể lại, ông lão vô cùng kinh ngạc, lúc chuyện bị bại lộ không muốn ly hôn, bây giờ lại ly hôn.
“Đi tra xem đã xảy ra chuyện gì.”
Rất nhanh đã có tin tức truyền lại, ông nội Nghiêm cau mày: “Cậu nói, Ninh Yên cãi nhau với cô ta ba lần? Cả ba lần đều khiến cô ta mặt mũi xám xịt?”
“Đúng, lần đầu tiên cãi nhau xong thì bị đình chỉ công tác, lần thứ hai bị ông Nghiêm mắng cho một trận, lần thứ ba quậy đến mức ly hôn.”
Khóe miệng ông nội Nghiêm co rút, lực sát thương của Ninh Yên thật lớn.
Ông lão căm thù người con dâu này tới tận xương tủy, nhưng không hề ra tay đối phó bà ta, chỉ nhìn bà ta âm thầm nhảy nhót.
Ai nấy đều biết ông không thích Tôn Mỹ Hoa, Tôn Mỹ Hoa muốn lợi dụng tên tuổi ông lão cũng không ai để ý tới, đừng nói tới việc muốn chiếm chỗ tốt từ ông.
Cho dù Tôn Mỹ Hoa có tính toán ra sao, có bao nhiêu thủ đoạn, ông lão đều có cách dẹp bỏ tận gốc, khiến bà ta không thể nhảy nhót được.
“Ninh Yên đang làm gì?”
Thuộc hạ nhẹ giọng trả lời: “Mấy ngày trước, cô ấy đã cứu một cặp vợ chồng nghèo túng, đưa bọn họ tới bệnh viện điều trị, sau đó đã đi tới các tiệm sách để mua sách, lại đi thăm các trường đại học, gặp mặt người nhà của người làm, bàn chuyện hợp tác.”
“Thái độ của con bé rất tốt.” Ông nội Nghiêm lẩm bẩm một câu, một người khuấy động làn nước trong ao sau đó phủi mông bỏ đi, đã bắt đầu chuyên tâm xây dựng sự nghiệp.
Hoàn toàn không đặt những chuyện này trong lòng.
“Quan sát tiếp đi.”
“Vâng.”
Ninh Yên hẹn cha mẹ của Diệp Hưng Học đi ăn cơm, cô chọn một nhà hàng quốc doanh rồi gọi mấy món lên, mỉm cười chào hỏi: “Đồng chí Diệp, đồng chí Lý, mọi người mau ngồi đi, hôm nay tôi là chủ nhà.”
Sắc mặt Diệp Trọng Lễ có phần phức tạp, một cô gái trẻ tuổi có thể làm con gái của ông, nay có thể ngồi ngang hàng với ông, con trai ông thì bận rộn sắp xếp mọi việc bên cạnh cô, giống như một người chạy vặt.
Phải viết rằng đây là người con trai ưu tú nhất của ông, điều này khiến trong lòng ông không biết nên có cảm xúc ra sao.
“Không cần khách sáo.”
Nhưng cho dù ra sao, cô cũng là người lãnh đạo trực tiếp của con trai ông, thái độ của hai vợ chồng cũng rất nhiệt tình.
Hai bên đều cố ý biểu hiện thân thiện, bầu không khí vô cùng hòa hợp, sau khi ăn uống xong xuôi, Ninh Yên bắt đầu đi vào chủ đề: “Đồng chí Diệp làm việc ở công ty bách hóa, tôi hy vọng ông có thể làm người trung gian bắc cầu cho chúng tôi, tôi muốn sản phẩm của tập đoàn chúng tôi có thể đặt trên tủ hàng của công ty bách hóa các công, các ông cũng đã nếm thử sản phẩm của chúng tôi, chất lượng tốt hơn những công ty khác.”
“Chuyện này…” Diệp Trọng Lễ hoàn toàn không muốn dính vào chuyện này, kênh nhập hàng hóa đương nhiên sẽ có người phụ trách, tiền lương của ông không nhiều, hà tất phải nhiều chuyện đắc tội người khác: “Tôi chỉ là một công chức bình thường, không tự làm chủ được.”
Bà Diệp có hơi không yên, không vui trừng mặt chồng mình một cái, cho dù không muốn giúp cũng phải nói năng uyển chuyển chút.