[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 479

Chương 479 -
Chương 479 -

Ninh Yên khẽ nghiêng đầu, cô cũng không tức giận: “Diệp Hưng Học, tiền lương mỗi tháng của anh là bao nhiêu.”

Diệp Hưng Học mỉm cười: “Tiền lương 50 đồng, tiền thưởng 51 đồng.”

Hai vợ chồng Diệp Trọng Lễ sững người, nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề: “Cao như vậy à? Không lừa cha mẹ đấy chứ?” Lương của bọn họ đều không cao như vậy!

“Chuyện này có gì hay ho mà lừa, con là giám đốc tiêu thụ của tập đoàn.” Diệp Hưng Học mặc quần của của cửa hàng, đầu tóc gọn gàng, trông rất có bản lĩnh: “Tất cả những sản phẩm do con bán ra ngoài đều được trích phần trăm.”

Ninh Yên chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Cho dù là ai tiêu thụ sản phẩm ra ngoài đều được trích phần trăm.”

Vợ chồng Diệp gia đều hiểu, vô cùng động lòng, có ai chê tiền ít: “Không phải đơn vị của các cô cũng được?”

“Đúng vậy.” Ninh Yên dịu dàng cười nói: “Tôi còn định mở một chi nhánh ở thủ đô, nếu Diệp Hưng Học đồng ý có thể chuyển về sống ở thành phố, phụ trách nghiệp vụ ở bên đó.”

Bà Diệp vui vẻ đến mức gương mặt đỏ lên, nắm lấy cánh tay con trai: “Hưng Học, con có thể trở về rồi.”

Nhà nào mà không muốn con cái mình về nông thôn làm sản xuất được về lại thành phố? Nằm mơ cũng muốn như vậy.

Nhưng gia đình bình thường đều không có cách nào, Diệp gia nhà bọn họ cũng không có năng lực đó.

Vừa nghĩ tới việc con trai phải tới nơi xa xôi như vậy chịu khổ chịu tội, trong lòng bà đau đớn như bị ai đánh.

Diệp Hưng Học vô cùng bất ngờ, hắn cũng không biết việc mở thêm chi nhánh.

Hắn cũng rất động lòng, thủ đô tốt cỡ nào, điều kiện tốt hơn ở nông thôn gấp trăm lần.

Nhưng hắn cũng do dự!

“Tổng giám đốc Ninh, tôi không muốn quay về, cô chọn người khác đi.”

“Tại sao?” Hai vợ chồng Diệp gia nghĩ không ta, không hẹn cùng lúc đặt ra câu hỏi.

Một cơ hội tốt như thế mà lại không cần? Hắn rốt cuộc đang nghĩ gì?

Diệp Hưng Học là một người thông minh, mặc dù về lại thành phố rất tốt, có thể quản lý một chi nhánh, núi cao hoàng đế xa, không ai trói buộc hắn.

Nhưng điều này không thể thỏa mãn được dã tâm của hắn.

“Đây là thời gian sáng lập của tập đoàn, tôi càng muốn đi theo cô, cùng cô xây dựng giang sơn.”

Thay vì nói hắn coi trọng tương lại của tập đoạn, không bằng nói hắn coi trọng tương lại của Ninh Yên.

Hắn tin, dưới sự dẫn dắt của cô, tập đoàn Cần Phong sẽ trở thành doanh nghiệp đứng đầu cả nước, anh cả đứng đầu trong lĩnh vực này.

Vợ chồng Diệp gia cảm thấy đầu óc hắn có vấn đề, cả hai đều muốn khuyên bảo hắn, nhưng hắn vẫn kiên quyết không chịu thay đổi.

Ninh Yên mỉm cười, không hỗ là trợ thủ mà cô xem trọng, có cả ánh mắt lẫn dã tâm.

Có dã tâm là chuyện tốt, có thể thôi thúc tất cả tiềm năng của con người.

Dù sao, cô chỉ cần khống chế hắn là được.

Hắn mạnh, cô phải mạnh hơn hắn.

Hắn có dã tâm, cô phải có dã tâm hơn hắn.

Diệp Trọng Lễ thấy con trai mình dầu muối đều không ăn, vô cùng tức giận: “Tổng giám đốc Ninh, cô nói giúp chúng tôi.”

Sao Ninh Yên có thể giúp bọn họ: “Cách dùng người của tôi là, dùng người thì không nghi ngờ, nghi ngờ thì sẽ không dùng, muốn đến muốn đi tùy ý.”

Diệp Trọng Lễ:...

Ăn cơm xong, Ninh Yên trở về trước, Diệp Hưng Học bị cha mẹ đưa về nhà, người thân bạn bè thay phiên nhau tới khuyên nhủ hắn, nỗ lực muốn khiến hắn ở lại.

Ninh Yên không quan tâm những chuyện này, cô đi dạo trên đường, mua một số món quà nhỏ, lúc này mới cầm theo bao lớn bao nhỏ trở về nhà khách.

Lễ tân gọi cô lại: “Đồng Chí Ninh Yên, cô có điện thoại, bảo cô trở về thì gọi lại, đây, đây là số điện thoại tôi đã ghi lại.”

“Cảm ơn.” Ninh Yên nhìn thấy là số điện thoại của xưởng đường, gọi điện tới vào lúc này… Cô có một dự cảm không tốt.

Cô nhanh chóng gọi lại, giọng nói sốt ruột của Ninh Anh Liên truyền lời từ ống nghe: “Tổng giám đốc Ninh, em về nhanh lên, tập đoàn xảy ra chuyện rồi.”

Trái tim Ninh Yên chìm xuống.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Ninh Anh Liên ở đầu dây bên kia điện thoại gấp tới phát điên: “Có người ăn đậu hũ tử vong rồi.”

Ninh Yên đi ngờ tai của mình xảy ra vấn đề, tại sao lại có chuyện vô lý như vậy: “Chị lặp lại lần nữa, em không nghe rõ.”

Bình Luận (0)
Comment