[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 492

Chương 492 -
Chương 492 -

Trong lòng hắn trào dâng rất nhiều cảm xúc phức tạp, cuối cùng hắn chỉ hừ một cái, lật người sang chỗ khác không để ý tới ai nữa.

Hắn muốn được yên tĩnh.

Khoé miệng Ninh Yên khẽ nhếch lên, thực ra hắn rất dễ bị thu phục, là một người miệng cứng tâm mềm.

Dù sao mọi việc cũng đã xảy ra, còn có thể làm gì được trước?

Cô đặt hai tay đang ôm mặt xuống, khóe mắt cô không có một giọt nước mắt nào, Ngưu Tam nhìn thấy cảnh này, khóe miệng co rút, cô cũng được lắm Ninh tổng.

Ninh Yên ra vẻ đáng thương nói: “Thầy Lý, đừng giận tôi nữa, có được không?”

Trong lòng Lý Khả An vẫn còn hơi khó chịu: “Tôi không muốn nói chuyện với cô.”

Ninh Yên thiếu chút nữa thì bật cười, cuối cùng vẫn cố nhịn: “Vậy khi nào về tới nhà, tôi sẽ mời anh ăn lẩu, một bữa không đủ thì hai bữa.”

Không có một bữa cơm ngon thì không thể làm xong chuyện.

“Hừ.”

Suốt chặng đường, hắn không để ý tới bất cứ người nào cả, Từ Đạt có khuyên thế nào hắn cũng không nói tiếng nào, nhưng đưa hắn ăn gì hắn đều không từ chối.

Ninh Yên cũng không vội, đã rơi vào trong chén của cô thì chính là người của cô, cần gì phải lo lắng.

Xe lửa cuối cùng cũng đã đến nơi, vừa mới xuống xe lửa, một người đàn ông đã nhanh chóng lao tới: “Ninh Yên, em cuối cùng cũng đã về.”

Ninh Yên nhìn người đàn ông tiêu tụy ở trước mặt mình, cô bị dọa cho một trận: “Anh họ, tại sao anh lại đây?”

Sắc mặt của Ninh Anh Kiệt rất kém, trong lòng lo lắng như lửa đốt: “Anh mỗi ngày đều canh giữ ở đây, chờ từ sáng tới tối, mau lên, chúng ta mau chóng trở về, tất cả mọi người đều đang chờ em cứu mạng.”

Xe tải vào đầu thôn, bí thư Ngưu nhận được tin tức tới rồi, mang theo một đám người chạy ra.

Ninh Yên vừa xuống xe, mọi người liền vây quanh, "Ninh tổng, cuối cùng cô cũng về rồi, chúng tôi lo muốn chết.”

“Ninh tổng, hiện tại phải làm sao bây giờ? Cô phải đưa ra quyết định, ôi, sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Chuyện liên quan đến lợi ích của mọi người, đều gấp không được.

“Ngân hàng ngày nào cũng đến đòi nợ, nhà xưởng đậu hũ bị niêm phong, nhà xưởng nước tương và nhà xưởng đường đang gặp nguy hiểm, bây giờ tôi cũng không biết phải làm gì nữa.”

Mọi người mồm năm miệng mười, làm Ninh Yên đau đầu, cô ra dấu im lặng, "Thông báo cho tất cả lãnh đạo mở họp, nửa giờ sau, phòng họp.”

Thấy dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh của cô, tâm tình thấp thỏm lo âu của mọi người có chút giảm bớt, "Được.”

Ninh Yên suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng thông báo cho bí thư Hầu một tiếng.”

“Vâng.”

Mấy người ngồi trong xe tải nhìn một màn này, như có điều suy nghĩ.

Uy vọng của Ninh Yên không phải cao bình thường, mọi người ở đây đều coi cô là người tâm phúc.

Kim Tích Như bốn phía nhìn chung quanh, đường xi măng rộng rãi lại sạch sẽ, bên tay trái là mấy nhà xưởng, bên tay phải là tứ hợp viện của nông dân, giống nhau như đúc, chỉnh tề lại mỹ quan.

Ngói xám tường trắng, có một vẻ đẹp như tranh thủy mặc, chính xác đâm trúng thẩm mỹ của Kim Tích Như.

Đẹp quá, sống ở đây nhất định sẽ rất thoải mái.

Cô lại nhìn tấm bia đá dựng lên ở đầu thôn, trên đó có mấy chữ to, đại đội Cần Phong.

Đây là nơi họ sẽ sống trong tương lai sao?

Một thanh âm thanh thúy vang lên, "Ba vị giáo sư, mời xuống xe, tôi dẫn mọi người đi nghỉ ngơi.”

Là Ninh Yên, cô mang khuôn mặt tươi cười vươn tay phải đỡ bọn họ xuống.

Từ Đạt kinh ngạc nhìn bốn phía, "Nơi này không giống với tưởng tượng của tôi.”

Nông thôn cũ nát đã nói đến đâu rồi? Nơi này thế nhưng không thua kém thị trấn nhỏ bình thường.

Ninh Miểu kiêu ngạo khoe khoang nói, "Là chị gái của tôi sau khi đến đại đội Cần Phong xây dựng lên từng chút một, trước kia chính là nông thôn bình thường, nhà nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhà ở chính là nhà bùn, khắp nơi là bùn đường lầy lội."

Cô vừa đỡ thầy Kim, vừa thao thao bất tuyệt giới thiệu tình hình trong thôn.

Ba người nghe rất chăm chú, càng nghe càng khiếp sợ, trong thôn còn có trung tâm y tế? Đối với bọn họ mà nói, đây chính là tin tức tốt.

"Đây là..." Ba người nhìn về phía hai tòa nhà năm tầng khí thế bất phàm, đều trợn mắt há hốc mồm.

Bình Luận (0)
Comment