"Giáo sư Từ Đạt, chuyên gia hóa học, giáo sư Kim Tích Như, chuyên gia sinh vật, giáo sư Lý Khả An, chuyên gia máy móc, ba vị đều là chuyên gia giáo sư nổi tiếng, các em có cái gì không hiểu thì thỉnh giáo người ta."
Ninh Nhị và Ninh Tứ nhìn nhau, chủ động nhào qua. “Ba vị lão sư, mau vào ngồi đi. "
Ba người tiến vào cửa nhà, quét mắt nhìn chung quanh vài lần, tứ hợp viện điển hình, sương phòng chính đông tây, trong sân trồng đầy rau dưa, mộc mạc đơn giản, tràn đầy mùi khói lửa nhân gian.
Chỉ một chữ, kiên định.
Ninh Yên mời bọn họ vào phòng khách, vừa đi vào, một cỗ nhiệt khí đánh tới trước mặt, toàn thân dần dần ấm lên.
Ba người ngồi ở trên hố lửa, cảm giác rất mới mẻ.
Ninh Nhị và Ninh Tứ bưng khay qua, từng chén rượu ủ nóng hôi hổi, bỏ thêm một viên bánh trôi trắng trẻo nhỏ nhắn, từng cái đưa đến trong tay mọi người.
Một chén bánh trôi nhỏ xuống bụng, tâm mọi người cũng an ổn.
Từ Đạt nhịn không được hỏi, "Chỉ có mấy người các cô thôi sao?
Thật ra là muốn hỏi, cha mẹ cô đâu?
“Cha mẹ tôi không ở bên cạnh." Ninh Yên uống hết ngụm canh ngọt cuối cùng, đặt bát về chỗ cũ, “Tôi là trưởng của gia đình, nếu bọn chúng không hiểu chuyện, ba vị có thể nói với tôi, em đến dạy dỗ bọn chúng.”
Cô nhìn đồng hồ, thời gian không còn nhiều. “Tôi còn có việc phải làm, Tiểu Nhị, mấy đứa chiếu cố các giáo sư cho tốt.”
"Biết rồi, chị cả." Ánh mắt Ninh Nhị sáng lên thần kỳ, giáo sư có học vấn như vậy đương nhiên phải chăm sóc thật tốt, sau đó... vét sạch học vấn trong bụng bọn họ, hoàn mỹ!
Kim Tích Như thúc giục nói: "Ninh Yên, cô đi làm việc đi, mọi người đang chờ cô.”
Ninh Yên đứng lên, ý cười dịu dàng nói, "Đúng rồi, tiểu Nhị, em và tiểu Tứ dọn đến phòng này ở, thư phòng nhường cho giáo sư Từ và giáo sư Lý ở tạm, giáo sư Kim ở cùng chị em chúng ta đi, ba gian phòng này có giường sưởi.”
Gian phòng khách này còn phải kiêm làm phòng ăn, ra ra vào vào, không có riêng tư đáng nói, con trai thì không sao.
“Chị, chị cứ yên tâm đi, nơi này có em.”
Phòng hội nghị tập đoàn Cần Phong ngồi đầy người, mọi người trông mong nhìn ra cửa, lòng nóng như lửa đốt, không có tâm nói chuyện với nhau.
Một thân ảnh nhẹ nhàng đi vào, tất cả mọi người đứng lên, không khí lập tức nhiệt liệt lên.
Ninh Yên đi tới chủ vị nhìn về phía mọi người, "Ngồi xuống đi, mọi người đã đến đông đủ chưa?”
Chờ cô ngồi xuống, mọi người mới ngồi xuống, bí thư Ngưu ngồi bên trái cô, "Đủ rồi.”
Ninh Yên không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, "Vậy bắt đầu đi, bí thư Ngưu, ông nói tình huống cụ thể trước đi.”
Bí thư Ngưu nói không khác mấy lời của Ninh Anh Liên, vốn gió êm sóng lặng, bỗng nhiên có người mang theo thi thể tới cửa gây sự, đồng thời còn có phóng viên tới, trận thế rất lớn, vừa lên liền đem bọn họ đập hôn mê.
Làm đến nháo lớn, tốn công phu nửa ngày, đến cúi đầu nhận sai bồi thường tiền, cũng chỉ một ngày công phu.
Chính là nói, ngắn ngủi một ngày, liền phá hủy căn cơ tập đoàn Cần Phong.
Phóng viên sao? Ninh Yên cầm lấy bút ký xuống dưới, "Các người chưa tra đã nhận tội danh?”
Khí sắc bí thư Ngưu đặc biệt kém, vành mắt rất nặng, hiển nhiên ngủ không ngon, ủy khuất không chịu được. “Không phải chúng tôi nhận, là bí thư Hầu.”
Ông không làm chủ được, bí thư Hầu ngược lại có thể làm chủ, kết quả...
Chuyện đã xảy ra không có cách nào cứu vãn, Ninh Yên không dây dưa nhiều.
“Tình huống gia đình đó như thế nào rồi? Người chết tên gì? Tuổi tác thế nào, bối cảnh thế nào, nói hết cho tôi biết, càng chi tiết càng tỉ mỉ càng tốt.”
Vấn đề này bí thư Ngưu có thể trả lời, "Là một hộ gia đình ở thị trấn, nạn nhân tên là Lư Tiểu Phương, năm nay 33 tuổi, có ba cô con gái, một nhà tám người đều dựa người đàn ông của cô ấy nuôi sống, cuộc sống trôi qua rất gian nan, cả nhà khoác áo tang quỳ gối trước cửa nhà xưởng gào khóc, ai.”
Ninh Yên gõ nhẹ mặt bàn, yên lặng xuất thần hồi lâu, "Chồng cô ấy ở đơn vị nào?”
Bí thư Ngưu sửng sốt một chút, "A, chỉ biết là làm việc ở thị trấn.”
Ninh Yên mím môi, "Tám người nào? Tư liệu của tất cả mọi người trong nhà đều có sao? Quan hệ xã hội nhà anh ta đều đã điều tra qua sao? Sao lại mời phóng viên tới?"