Bí thư Ngưu phát sầu trong lòng, "Không rõ ràng lắm.”
Trong lòng hắn tràn ngập vô lực, hoài nghi thật sâu lên năng lực của mình.
Những người khác cũng im lặng, dưới ánh mắt sắc bén của Ninh Yên, so so phát run.
Ninh Yên thở dài trong lòng, tập đoàn phát triển đến nay quá thuận lợi, dẫn đến tất cả mọi người chưa từng trải qua mưa gió, không có kinh nghiệm, cũng không có tâm phòng bị.
Đương nhiên, năng lực cũng có hạn, vốn chỉ là cán bộ thôn bình thường, trình độ học vấn không cao, một nhóm người chưa từng ra khỏi công xã
“Sau khi sự việc xảy ra, bọn họ liền chuyển thi thể đến? Có giấy chứng nhận tử vong của bệnh viện không?”
“Không có, trong miệng có bã đậu..." Ninh Xuân Hoa nhíu mày, "Chẳng lẽ không đúng sao?”
Ninh Yên không nhịn được trợn trắng mắt, rốt cuộc có ý thức pháp luật hay không? "Không có chứng minh nguyên nhân tử vong, làm sao chứng minh là ăn đậu hũ của chúng ta chết? Trong miệng có cặn bã đậu, nói không chừng là người nhà cô ấy cứng rắn nhét ở trong miệng cô ấy."
Trên mạng ở đời sau cái gì cũng có, các loại yêu quái kỳ lạ tầng tầng lớp lớp, Ninh Yên đều đã thấy qua.
Nhưng những người này chưa từng gặp qua, ý nghĩ tương đối đơn thuần, bọn họ gặp phải sự tình cũng sẽ không trực tiếp nghĩ đến báo án, "Cái này không thể nào?"
Ninh Yên cầm bút bôi bôi vẽ vẽ lên giấy, "Vậy, bên bệnh viện nói thế nào?”
Ninh Xuân Hoa theo bản năng nhìn về phía bí thư Ngưu, "Không có hỏi.”
Ninh Yên rất nóng nảy, quy trình bình thường cũng không đi sao? Đối phương nói cái gì, thì là cái đó?
Cô muốn chửi thề, "Vậy, mấy người có báo án chưa?
Mọi người quay mặt nhìn nhau, "Không có.”
Tâm tư muốn mắng chửi người của Ninh Yên cũng đã có, bọn họ rốt cuộc có đầu óc hay không?
“Mấy người cái gì cũng không điều tra đã nhận tội? Ở thời cổ đại tối thiểu còn muốn đi nha môn báo án.”
Bí thư Ngưu vốn còn cảm thấy oan ức, nhưng lúc này cảm thấy mình giống như ngu ngốc.
“Là bí thư Hầu nhận, sự việc xảy ra đột nhiên khiến chúng tôi trở tay không kịp.”
Một thanh âm mãnh liệt vang lên, "Chuyện nháo quá lớn, ảnh hưởng quá xấu, mặt trên chỉ thị, nhanh chóng đem sự tình đè xuống, tôi cũng không có biện pháp."
Là Hầu Thần, hắn vội vàng chạy tới, sắc mặt cũng rất kém, trước mắt màu đen rất rõ ràng.
Hắn ở nơi đầu sóng ngọn gió, áp lực lớn đến mất ngủ.
Cấp trên tạo áp lực, phía dưới bất mãn với hắn cũng không che đậy được.
Ninh Yên lạnh nhạt hỏi ngược lại, "Hy sinh một xí nghiệp, mấy trăm vị trí công tác sao?”
Có một số thời điểm, sự thật không quan trọng.
Hầu Thần lúc trước là thỏa thuê mãn nguyện, một lòng muốn làm một phen đại sự, hôm nay lại bị hiện thực hung hăng đánh một cái tát.
Hắn đã không còn hăng hái như lúc trước, "Tôi cũng không ngờ sẽ biến thành như vậy.”
Ninh Yên mắng con mẹ nó ở trong lòng, một tướng vô năng mệt chết ngàn quân.
Nhưng trên mặt cô cực kỳ khắc chế, còn chưa tới lúc trở mặt.
"Bí thư Hầu, anh là người làm chính trị, hẳn biết thanh danh quan trọng thế nào, thanh danh của xí nghiệp chúng tôi hỏng rồi, giờ đây phải trông cậy vào cái gì để kiếm tiền đây? Không kiếm tiền, làm sao phát lương nhân viên? Đây không phải là rõ ràng phá sản sao?"
Sắc mặt Hầu Thần càng ngày càng khó coi, hắn cũng không muốn.
"Bây giờ là nghĩ biện pháp giải quyết vấn đề, những thứ này về sau hãy nói, cô có biện pháp gì?"
Tất cả mọi người trông mong nhìn qua, muốn cầu một cái kỳ tích.
Tuy rằng bọn họ cũng biết rất khó, sự tình đã định tính, tiền cũng mất.
Nhà xưởng đậu phụ thì không trông cậy vào được nữa rồi, nhưng bọn họ còn muốn bảo trụ hai nhà xưởng khác.
Sắc mặt Ninh Yên trong trẻo nhưng lạnh lùng đến cực điểm, "Thứ nhất, truyền ra tin đồn, Lư Tiểu Phương bị mưu sát, truyền khắp thành phố đều biết, dùng kỹ xảo truyền đi bí mật một chút, lát nữa tôi sẽ dạy các người."
Cô không chỉ muốn bảo vệ các nhà xưởng còn lại, mà còn muốn tập đoàn Cần Phong trong sạch.
Lưng mang tội danh này, về sau muốn ngồi lớn ngồi mạnh là không thể nào, tương đương với bị chặt đứt hai chân.
Cô há có thể cho phép tâm huyết của mình trôi theo dòng nước?