Đối phương có thể đánh bài dư luận, cô cũng có thể đánh, đánh so với đối phương còn cao minh hơn.
Cái này gọi là lấy đạo của người trả lại cho người.
Một viên đá kích khởi ngàn tầng sóng, tất cả mọi người khiếp sợ vạn phần.
Hầu Thần chau mày: “Mưu sát? Cô như thế nào biết là mưu sát?”
Ninh Yên không muốn giải thích, tiếp tục nói: "Thứ hai, chờ dư luận nổi lên, chúng ta sẽ đi báo án. Đồng thời, treo giải thưởng lớn, cung cấp manh mối hữu hiệu trả 50 đồng, cung cấp manh mối mấu chốt trả 100, tố giác hung thủ thực sự cho một danh ngạch công tác."
Dưới số tiền lớn tất có dũng phu, trừ phi đối phương làm đến một giọt nước cũng không lọt, không thể tấn công.
Nhưng có khả năng sao? Chỉ cần làm thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Lời này như nước hắt vào chảo dầu, lập tức nổ tung nồi.
Phía dưới một mảnh thanh âm ong ong, Ninh Yên hoàn toàn không để ý: "Thứ ba, khởi động trình tự điều tra, bí thư Ngưu phụ trách việc này.”
“Được.”
Ninh Yên tiếp tục ra lệnh: “Việc trấn an nhân viên giao cho phó tổng giám đốc Ninh làm.”
“Được. "Ninh Xuân Hoa một lời đồng ý xuống.
Sau khi cuộc họp diễn ra, mọi người đều an tâm trở lại, chủ yếu là Ninh Yên quá bình tĩnh.
Hội nghị kết thúc, mọi người nhao nhao rời đi, chỉ có Hầu Thần không có đi.
Ninh Yên chậm rãi thu dọn đồ đạc, như là không thấy người đối diện, đứng dậy muốn đi.
Hầu Thần hít sâu một hơi, "Ninh Yên, tôi…”
Ninh Yên thần sắc nhàn nhạt: "Có một việc xin giúp tôi giải đáp thắc mắc, vì sao không báo án? Bí thư Ngưu bọn họ không hiểu quy trình này, anh nhất định hiểu.”
Chuyện này có quá nhiều lỗ hổng, một số điểm rất đáng nghi, đáng nghi nhất chính là phương án xử lý của Hầu Thần.
Điều này bình thường.
Cho dù trước giờ hắn chưa trải qua sóng gió, nhưng phải có kiến thức chính trị cơ bản, làm sao có thể qua loa thành tới vậy?
Hầu Thần im lặng, "....Quá bối rối, tôi không có kinh nghiệm liên quan, nhất thời hồ đồ, thật xin lỗi, đây là hành động sai lầm của tôi.”
Hắn rất thành khẩn, nhưng Ninh Yên không tin chút nào, "Lý do này chỉ có thể lừa gạt người khác, lại không lừa gạt được tôi, tố chất tâm lý của anh không kém như vậy."
Sắc mặt Hầu Thần lúc xanh lúc trắng, "Ninh Yên, chuyện đã xảy ra, truy cứu nữa cũng vô ích, việc chúng ta phải làm là hết sức cứu vãn hai nhà xưởng khác, chỉ cần việc tôi có thể làm, nhất định sẽ dốc hết toàn lực.”
Có lẽ lời này có vài phần chân tâm, nhưng Ninh Yên quá thất vọng đối với hắn.
"Tôi làm doanh nghiệp là để cho người dân nơi này ăn no mặc ấm, trẻ em có sách để đọc, người già có thể an hưởng tuổi già, đây là ý thức trách nhiệm xã hội của tôi, theo từng bước đi lên, tôi ý thức sâu sắc một điểm, địa vị càng cao, trách nhiệm càng lớn."
Cô nhìn về phía Hầu Thần, khóe miệng cong lên một đường trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Trách nhiệm của người làm quan là gì? Là che chở người dân một phương, vì người dân mưu cầu cuộc sống tốt hơn, chỉ có trong lòng chứa người dân, mới có thể có được sự ủng hộ của người."
"Tôi không biết sơ tâm làm quan của anh là cái gì? Là tranh quyền đoạt lợi? Muốn đứng ở trên đỉnh thế giới hưởng thụ quyền lợi?"
Từng câu chất vấn, như dao găm đâm trúng Hầu Thần, sắc mặt rất khó coi, "Cô có hiểu lầm đối với tôi, tôi cũng muốn làm một phen sự nghiệp, vì dân chúng làm chút chuyện thực tế."
Ninh Yên thản nhiên nói, "Con đường chính trị này không dễ đi, cho dù có gia tộc dìu dắt, bản thân không có bản lĩnh mạnh mẽ vượt qua thử thách, đó chính là tai nạn của dân chúng, tai nạn của quốc gia.”
Lời này quá nặng, Hầu Thần không khỏi thẹn quá hóa giận, "Ninh Yên.”
Ninh Yên đã từ phản ứng của hắn hiểu được rất nhiều thứ, càng thêm thất vọng, "Mỗi người đều có tư tâm, tôi cũng có, nhưng tôi để tay lên ngực tự hỏi, không phụ trời đất chứng giám, không phụ kỳ vọng đại đội Cần Phong, anh thì sao?”
Hầu Thần xụ mặt hỏi ngược lại, "Cô đây là nhận định tôi cố ý? Tập đoàn Cần Phong ngã xuống thì tôi được chỗ tốt gì chứ?"
“Tôi không biết. " Ninh Yên đặc biệt thản nhiên, "Nhưng tôi biết, anh cô phụ lòng tin của mỗi nhân viên trong tập đoàn Cần Phong.”