Ninh Yên không trông cậy vào những người đó học được chuyên sâu cỡ nào, kiến thức bình thường là được, xem như phổ cập khoa học.
Nghe theo yêu cầu của cô, càng đơn giản hơn.
Ninh Yên cười tủm tỉm chỉ chỉ ba anh em Ninh gia, "Đúng rồi, ba vị lão sư, mấy em trai em gái này của tôi muốn làm trợ lý cho mọi người, mọi người cảm thấy như thế nào? Vừa vặn mỗi người một người, mọi người có việc vặt gì liền phân phó bọn chúng đi làm.”
Làm trợ lý cho giáo sư, có thể học được rất nhiều thứ, tăng cường kinh nghiệm, lại có thể phụ việc cho các giáo sư, một công đôi việc.
Kim Tích Như không nhịn được bật cười, sớm không nhắc tới muộn không nhắc tới, chờ mọi người bồi dưỡng ra tình cảm mới nhắc tới, "Cô tuổi còn trẻ, nhưng so với lão hồ ly ngàn năm còn tinh hơn."
Mấy đứa nhỏ Ninh gia đều không tồi, hiểu chuyện lại nhu thuận, làm việc nhà nhanh nhẹn, trồng rau cũng có tay nghề, xử lý việc trong nhà gọn gàng ngăn nắp.
Trong tình huống không có cha mẹ trưởng bối, bọn họ chăm sóc bản thân rất tốt, còn có thể chăm sóc cuộc sống hàng ngày của ba vị giáo sư, không có gì là không thỏa đáng.
Tính cách cũng rất tốt, hào phóng cởi mở nhiệt tình, có vài phần bóng dáng Ninh Yên.
Không chỉ như thế, học tập làm việc đều cân bằng được, nhìn bọn họ học cái gì a, ngoại trừ kiến thức trung học phổ thông ra, còn có nông học, máy móc, kế toán.
Gần đây Ninh Yên bị công việc xoay quanh, nhưng buổi tối trở về ngủ, vẫn biết mọi người ở chung rất hòa hợp từ lời kể của Ninh Miểu.
Cô còn không yên tâm, đêm nay cố ý quan sát thử, Miểu Miểu thích dính lấy cô Kim, hai người tình như mẹ con.
Ninh Nhị vô cùng chiếu cố Từ Đạt và Lý Khả An, kính như sư trưởng, lo trước lo sau.
Mà Ninh Tứ miệng đặc biệt ngọt, dỗ mấy bị giáo sư đều mặt mày hớn hở.
"Muốn hay không?"
“Muốn." Kim Tích Như giữ chặt cánh tay Ninh Miểu," Tôi chọn trước, tôi muốn Miểu Miểu.”
Con cái không ở bên cạnh khó tránh khỏi cô tịch, có mấy đứa nhỏ ở bên cạnh cũng náo nhiệt hơn một chút.
Ninh gia có ân đối với bọn họ, vậy thì bồi dưỡng con cái Ninh gia nhiều một chút, bồi dưỡng bọn họ thành tài.
Ninh Miểu cười ngọt ngào với cô, nói là trợ lý, kỳ thật chính là học trò.
Từ Đạt liền nhìn trúng Ninh Tứ, miệng ngọt, còn cảm thấy rất hứng thú với kiến trúc, thường xuyên vây quanh hắn hỏi những vấn đề liên quan. “Tiểu Hâm rất hợp ý với tôi.”
Đến phiên Lý Khả An, hắn liền lẳng lặng ăn cơm, cái gì cũng không nói.
Ninh Nhị mặt dày mày dạn đến gần, kéo tay áo Lý Khả An không buông, "Thầy Lý, nếu thầy không muốn em, em chính là một bé đáng thương không ai cần.”
Chị cả nói, thầy Lý đã chịu quá nhiều đau khổ, đối với người khác cực kỳ không tín nhiệm, nhưng thầy có bản lĩnh thật sự.
Trước kia đồ đệ học tay nghề đều phải hầu hạ lão sư phụ nhiều năm đâý, hắn có cái gì không cao hứng chứ?
Tính tình Lý Khả An hướng nội, một người có thể vài ngày không nói lời nào. “Muốn làm trợ lý của tôi cũng được, việc giao tiếp với người khác đều là của cậu.”
Ninh Nhị đặc biệt thích lải nhải, “Không thành vấn đề, chuyện này em am hiểu nhất.”
Ba em trai em gái đều đã ổn định, Ninh Yên cũng đi một tâm sự, những người này đều là người có năng lực, học nhiều một chút luôn luôn tốt.
Ninh Miểu tò mò hỏi, "Chị cả, tiền lương của các giáo sư là bao nhiêu?”
Ninh Yên vớt một ít rau chân vịt, mùa đông ăn rau xanh rất thoải mái.
“A, tôi quên nói, tiền lương 50 đồng, tiền ăn 50 đồng, có thể tới căn tin ăn, cũng có thể tự nấu ăn.”
Ba người đều rất bất ngờ, "Tiền lương này có phải quá cao rồi hay không?”
"Chúng tôi một tháng cũng không ăn được hết 50 đồng.”
Khi bọn họ gặp khó khăn, một ngày chỉ ăn bánh bao và khoai lang, có lúc còn ăn không đủ no, tiền lương đã sớm ngừng, bọn họ đều là đang ăn bằng tiền dành dụm được.
Đến nơi này, ăn no, còn ăn ngon, ăn uống sinh hoạt thường ngày đều có người chiếu cố, giống như ở thiên đường.
Ninh Yên khoát tay áo, "Không cần tiết kiệm, mỗi bữa ăn một chút đồ ăn mặn, thân phận của mọi người cần bồi bổ thật tốt, không ai có ý kiến, đây chẳng khác nào hai phần tiền lương, mọi người đừng chê học sinh quá ngu xuẩn là tốt rồi."