"Sao có thể? Đây là biện pháp tốt nhất để hòa nhập vào đại đội Cần Phong." Kim Tích Như biết Ninh Yên mở lớp, không chỉ vì tốt cho thôn dân, cũng là vì suy nghĩ cho ba người bọn họ.
Hai bên qua lại nhiều, quan hệ dần dần trở nên gần hơn, tình cảm thâm hậu, có chuyện gì tự nhiên sẽ che chở, cũng sẽ không ai bài xích bọn họ.
Đây là tình huống đôi bên cùng có lợi.
Không thể không nói, Ninh Yên làm việc luôn chu toàn mọi mặt.
Không riêng gì hai bên đều hài lòng, còn an bài tốt cho em trai em gái của mình, công tâm tư tâm đều không có bỏ sót.
Đây mới thật sự là người tài ba.
Ninh Yên ăn no liền đi ngủ, tất cả mọi người không quấy rầy cô, cô thật sự rất mệt.
Sau khi trở về liền bận rộn chân không chạm đất, từ sáng sớm bận rộn đến tối muộn.
Từ Đạt không cẩn thận ăn no, Kim Tích Như dở khóc dở cười, xoa bụng cho hắn, "Ăn ít một chút."
"Nồi lẩu ngon quá, không khống chế được." Từ Đạt hài lòng sờ sờ bụng, mặc dù có chút khó chịu, nhưng nhớ tới những ngày đói bụng kia, liền nhịn không được muốn ăn nhiều một chút.
“Cuộc sống bây giờ thật tốt, may mắn em đồng ý Ninh Yên, em biết nhìn người hơn anh."
Nha đầu kia tuy nhiều tâm tư, nhưng tâm chính, nhân phẩm tốt.
Kim Tích Như cười híp mắt nói, "Đó là em có tầm nhìn xa, biết Ninh Yên là người có vốn liếng."
Tuy nói như thế, những lúc ấy cũng thấp thỏm không yên, lo được lo mất.
Ninh Nhị pha một bình trà sơn tra phân cho mọi người uống, Từ Đạt nhịn không được hỏi, "Chị cậu sao lại lợi hại như vậy?"
"Chị ấy thiên phú dị bẩm, di truyền được chỉ số thông minh cao của cha chúng tôi." Ninh Nhị khẽ thở dài một hơi, "Kỳ thật, từ nhỏ chỉ ấy ở bên ngoài sống không tốt, toàn bộ phải dựa vào bản thân, vì vậy tương đối trưởng thành độc lập, làm việc chu toàn."
Không giống với mấy người bọn họ, nghèo thì nghèo, nhưng cha mẹ song toàn, không cần bọn họ quan tâm.
Ba người sửng sốt: “Lời này là có ý gì?”
Ninh Nhị cũng không coi bọn họ là người ngoài, đây cũng không phải là bí mật gì, đều nói ra mọi chuyện, ba người nghe đến trợn mắt há hốc mồm.
Còn có chuyện như thế này sao?
Chuyện thiên kim thật giả chỉ có ở trong kịch văn, không nghĩ tới trong cuộc sống hiện thực cũng có.
"Chị cả của cậu cũng thật không dễ dàng, càng khó có được chính là, vẫn móc tim móc phổi đối đãi với các cậu, nếu các cậu không đối xử tốt với cô ấy, sẽ không phải là người."
Ninh Tứ bỗng nhiên bật ra một câu, "Tôi yêu chị cả nhất, tôi muốn kiếm tiền nuôi chị ccar, cho chị ấy ăn ngon mỗi ngày."
Mọi người:..
Ninh Miểu co rút khóe miệng, "Không phải, đừng nói tương lai chị cả sẽ kết hôn sinh con, cho dù không kết hôn, cũng không tới phiên em nuôi chị ấu đâu? Coi chị và anh hai ở nơi nào?"
Ninh Tứ đúng lý hợp tình nói: “Em nhỏ tuổi nhất, chờ đến khi mấy anh chị già đến không thể động đậy gì, em vẫn còn có thể nhảy nhảy, còn có thể chiếu cố chị cả.”
Bỗng nhiên cảm thấy cậu bé nói rất có đạo lý, không có cách nào phản bác.
Ninh Nhị điên cuồng xoa mặt cậu bé, "Tiểu tử thối, cái gì gọi là già đến không thể động đậy? Em còn có thể nhảy? Đây là chướng mắt những người già chúng ta sao?"
"Đừng không phân rõ phải trái ha, chị cả nói, cần lấy lý phục người."
"Cả ngày chị cả nói, em mấy tuổi rồi?"
"Em muốn nói cho chị cả, anh lấy lớn hiếp nhỏ, hừ hừ."
"Tiểu tử thối." Nhìn bọn họ cãi nhau ầm ĩ, ba người nhịn không được lộ ra nụ cười, thật náo nhiệt a.
Vụ án rất thuận lợi, nhân chứng vật chứng đều có, Vương Đông không thể không thừa nhận sự thật giết vợ, sau khi giết vợ chạy tới tập đoàn Cần Phong vơ vét tài sản, là tiểu tam thường xuyên ở bên tai hắn khóc nghèo, còn nói cái gì mà công nhân xưởng đậu hũ Cần Phong rất có tiền.
Vương Đông liền để mắt tới xưởng đậu hũ Cần Phong, có ý niệm không tốt. Lá gan của hắn vốn dĩ không lớn như vậy, nhưng một phóng viên phỏng vấn ở gần đó nói gặp phải chuyện không bình thường có thể tìm hắn đưa tin, hắn sẽ vì dân chờ lệnh.
Thời buổi này lời nói của phóng viên có thể có tác dụng, được xưng là vua không vương miện, một cây bút có thể định Càn Khôn.