Vương Đông liền tìm đến, chế ra trò hay này.
Hắn không phát hiện có chỗ nào không đúng, nhưng người thẩm vấn lập tức ý thức được vấn đề, bắt tiểu tam cùng phóng viên.
Tiểu tam còn trông mong chỉ vào gả vào Vương gia, lấy tiền bồi thường ăn ngon uống cay, kết quả bất ngờ, bắt đi ăn cơm tù!
Thế mà lại là do em trai cô yêu thương nhất tố cáo!
Về phần phóng viên Kiều Trung Trực, gia thế của hắn không tồi, lớn lên nhân mô cẩu dạng, bề ngoài rất có tính mê hoặc, sống chết không chịu thừa nhận.
Trong lúc thẩm vấn, điện thoại cầu tình khắp nơi không đứt, nhưng không có tác dụng gì, chuyện nên làm vẫn phải làm.
Kiều Trung Trực và mấy người Vương Đông tiểu tam bị nhốt cùng chỗ, vài ngày trôi qua, chó cắn chó một miệng lông, xung đột không ngừng.
Trong một lần xung đột, Kiều Trung Trực bị Vương Đông lấy bát vỡ đâm mù mắt, Kiều gia hoàn toàn sụp đổ, cắn Hầu Lệ.
Nói cô là người đứng sau màn, đứa con trai đáng thương của bà ta chỉ là trợ thủ, vô tội.
Hầu Lệ vừa bị bắt liền nổi điên, chẩn đoán có bệnh tâm thần, không thể chịu trách nhiệm hình sự của pháp luật.
Ngày thẩm vấn công khai, Ninh Yên đi dự thính, ban quản lý tập đoàn Cần Phong đều đi.
Nhìn thấy mọi người chật vật không chịu nổi, Ninh Yên cao hứng, đây chính là báo ứng.
Hầu Lệ không còn ngăn nắp xinh đẹp nữa, cả người xám xịt, đầu rối bời, cô hung dữ nhìn Ninh Yên, không hề che giấu một phần ác ý kia.
Đã đến một bước này, cô còn mạnh mẽ như thế, rõ ràng chết không nhận sai.
Ninh Yên nhìn cô ta, môi khẽ động: Bà điên.
Đã lấy chồng rồi, sao còn không ở yên đi? Thật sự không thể hiểu được mạch não của cô.
Hầu Lệ hoàn toàn bùng nổ, chỉ vào Ninh Yên mắng to, các loại từ ngữ thô tục phun loạn, làm cho người ta cực kỳ khó chịu.
Người Hầu gia chỉ có một mình Hầu Thần đến, cách Ninh Yên và ban quản lý rất xa, nhíu chặt mày, trong mắt hiện lên sự lo lắng, cố gắng làm cho em gái an tĩnh, nhưng Hầu Lệ làm sao nghe lọt, miệng phun ra hương thơm không dừng lại được.
Cuối cùng, nhân viên thẩm phán nghe xong liền bảo người ta bịt miệng cô ta lại.
Kết quả rất nhanh, Vương Đông tử hình, tiểu tam là đồng phạm, chờ sinh ra đứa nhỏ sẽ bị xử phạt.
Kiều Trung Trực bị kết án 5 năm, Hầu Lệ bị đưa đến bệnh viện tâm thần giam giữ, có sinh con cũng không thể thả ra.
Vừa nghe kết quả này, mẹ Kiều yêu con như mạng tức giận bùng nổ tại chỗ, dựa vào cái gì mà con trai bà vì cô ta mà phạm tội, mù một con mắt, hủy hoại tiền đồ, cô ta còn có thể toàn thân trở ra?
Nói là đưa đi bệnh viện tâm thần, nhưng ai mà không biết Hầu gia thế lực lớn, qua vài năm danh tiếng qua đi, lại có thể chạy ra.
Mẹ Kiều tức giận ngút trời, như phát điên xông lên đánh Hầu Lệ, "Cô là đồ sao chổi, cưới cô về sẽ không có được cuộc sống yên ổn, tiện nhân lả lơi ong bướm, đi chết đi.”
Bà dùng sức đẩy, đầu Hầu Lệ nặng nề đập vào bậc thang, phát ra một tiếng vang thật lớn, máu tươi nhanh chóng nhiễm ướt mặt đất.
Hầu Lệ cũng không có chết, sau khi trải qua cấp cứu, cô ta sống lại, nhưng mà, đầu ốc không còn tỉnh táo.
Trở thành kẻ ngốc không thể tự gánh vác, động một chút là phát điên, vừa bị kích thích liền đánh người.
Về phần Hầu Thần thì hắn bị cảnh cáo xử phạt, nhưng vẫn là bí thư công xã Vĩnh Ninh.
Đối với việc này, Ninh Yên không có gì để nói, cũng không tới phiên cô quyết định.
Sau khi Hầu Thần trải qua chuyện này đã không áp chế được cô, ban quản lý cũng không có thiện cảm đối với hắn, muốn nhúng tay vào sự vụ của tập đoàn Cần Phong là không có khả năng, người phía bên trên cũng nhìn chằm chằm hắn.
Chỉ cần hắn không ngốc thì sẽ không công khai đối phó với Ninh Yên và tập đoàn Cần Phong, thậm chí còn muốn ước thúc Hầu gia ra tay.
Về phần tranh đoạt ngầm, Ninh Yên hoàn toàn không sợ.
Về chuyện bồi thường cho tập đoàn Cần Phong, cấp trên cho phép bọn họ đưa ra mấy yêu cầu, đương nhiên, là hợp lý hợp pháp.
Ninh Yên yêu cầu có quyền tự chủ độc lập, không còn trực thuộc công xã nữa, lãnh đạo công xã không có quyền can thiệp, trực tiếp trở thành doanh nghiệp trong huyện.