Bí thư Ngưu phất phất tay, hai người đàn ông nâng một cái rương đi lên.
“Ninh tổng, cô đoán xem là cái gì?”
Tầm mắt Ninh Yên dừng lại trên bảng hiệu trong rương, ánh mắt sáng lên, "Là TV màu, sao chú lấy được?"
“Nhờ người." Bí thư Ngưu ngoài miệng nói nhẹ nhàng, kỳ thật tốn rất nhiều tâm tư mới lấy được, "Hy vọng cô có thể thích, năm nay cô vất vả nhất, công lao lớn nhất, cô hoàn toàn xứng đáng.”
Tất cả mọi người đều tỏ vẻ Ninh Yên xứng đáng được nhận, cô đã cứu xưởng đậu hũ, cứu vãn tập đoàn Cần Phong.
“Mọi người đều vất vả.” Ninh Yên suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy cứ như vậy mà nhận sẽ không ổn, "Như vậy đi, tôi bỏ ra 500, mua thêm cho thôn một cái TV đen trắng, một cái quá ít, rất nhiều người chen vào không được, các nhân viên cũng có thể đi xem TV."
Cái TV màu này có giá hơn 900, coi như trả lại một nửa.
Bí thư Ngưu sửng sốt, "Ninh tổng, cô không cần như thế…”
Ninh Yên phất phất tay, "Cứ quyết định như vậy.”
Cô ngồi lại vị trí của mình, mấy đứa nhỏ Ninh gia vừa cao hứng vừa rầu rĩ.
Ninh Tứ vừa nghĩ tới có thể xem TV màu, cả người đều hưng phấn không thôi, "Chị cả, vì sao chị lại muốn bỏ ra 500?"
"Không dễ ăn một mình, lợi ích phải chia ra ngoài." Ninh Yên sờ sờ đầu cậu bé, "Hơn nữa, trong thôn có hai cái TV, bọn họ không tiện chạy tới nhà chúng ta."
Thời gian tan tầm cô thích thanh tĩnh, chán ghét đông gia trường tây gia đoản thoán môn, có chuyện gì thì nói ở đơn vị,
Ninh Tứ chần chờ một chút, "Nhưng TV đen trắng không đẹp bằng TV màu, người da mặt dày vẫn sẽ đến.”
Ninh Yên lấy ra một viên kẹo sữa: "Không đâu, ngoại trừ hàng xóm hai bên, em đã từng gặp ai tới nhà làm khách chưa? Chị đã nói với bên ngoài, trong nhà mình có tư liệu nghiên cứu, xem như phòng thí nghiệm, người bình thường đều sẽ không tới”
Lúc trước phòng thí nghiệm cô vẫn sẽ đi dạo, nhưng đại bộ phận công việc giao cho nữ thanh niên tri thức.
Cô nói rất tự tin, nhưng lời này vẫn là nói sớm.
Chờ TV màu được chuyển về, khi một đám người vội vàng điều chỉnh TV, hàng xóm láng giềng nhao nhao chạy tới vây xem, chỉ chốc lát, bọn nhỏ kết bè kết cặp chạy tới, chen chúc tràn đầy sân nhà.
Nhìn biển người tấp nập, khóe miệng Ninh Yên giật giật, cô đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của TV màu.
Thất sách!
Vừa nghĩ tới mỗi ngày đều náo nhiệt như vậy, trước mắt cô liền tối sầm, cô còn làm việc riêng thế nào đây?
Đuổi người là không thể nào.
Kim Tích Như nhìn Ninh Yên đang cau mày, không nhịn được cười ha ha, "Cô cũng có một ngày tính sai, làm sao bây giờ?”
Ninh Yên đặc biệt bất đắc dĩ, "Ban ngày dọn đến trung tâm hoạt động của thôn dân, buổi tối dọn về, qua thời gian mới mẻ là được rồi.”
Ban ngày cũng không ở nhà, cầm đi cũng được.
Ninh Miểu không tham gia náo nhiệt, trông mong nhìn TV màu, "Không được, lỡ như làm hỏng thì phải làm sao bây giờ?”
Ninh Yên hất cằm, "Thì sửa, thầy Lý chắc sẽ biết sửa.”
Ánh mắt Ninh Miểu sáng lên, "Thầy Lý còn có thể sửa TV? Sẽ chế tạo ra TV sao?”
Sửa chữa và chế tạo là hai việc khác nhau rất lớn.
Ninh Yên cười nói: "Thầy Lý chuyên ngành kỹ thuật cơ khí, không phải cơ điện.”
“Cũng từng học qua cơ điện. " Lý Khả An thản nhiên nói.
Ninh Yên ngây ngẩn cả người, "Cho nên nói, thầy cũng là chuyên hai ngành? Còn là học kiến thức tiên tiến ở nước ngoài?”
Lý Khả An kỳ quái hỏi ngược lại: “Chuyện này không phải rất bình thường sao? Hoàn thành chuyên ngành là bình thường, học mấy chuyên ngành cũng là bình thường, giống như thủy động học gia Lục Tiên Sinh, bắt đầu học vật lý, sau khi ra nước ngoài đổi sang học hàng không."
Ninh Yên phát run, cảm nhận được áp lực đến từ học thần.
Cô tuy rằng không phải học tra, là một tiểu học bá, nhưng so với học thần thì vẫn còn kém xa.
"Vậy chúng ta có phải cũng có thể xây dựng nhà xưởng thiết bị điện không?"
Lý Khả An có chút ghét bỏ, "Dã tâm của cô thật lớn, cơm phải ăn từng miếng, đường phải đi từng bước.”
Ninh Yên đã muốn làm chút trò vui, tập đoàn mà, mở thêm mấy nhánh, như chế phẩm đậu hũ và nước tương đường trắng những gia vị này quy về một loại, thiết bị điện lại là một loại, mấu chốt là kiếm tiền a.