Một hình dáng cao to đứng cách đó vài mét, không xa không gần quan sát bọn họ.
Hai mắt Quý Bình sáng lên, nhiệt tình chào hỏi: “Anh là anh Nghiêm Lẫm? Em là em họ của anh Quý Đồng, chúng ta đã gặp nhau ở kinh thành một lần rồi.”
Ánh mắt hắn tràn ngập sự sùng bái, từ nhỏ đến lớn, anh họ hắn đã đã con nhà người ta, vô cùng xuất sắc, nhưng người có thể khiến cho anh họ hắn vô cùng tôn sùng chính là người đàn ông ở trước mặt này.
Hắn là người đứng đầu lớp con cháu trong đại viện, tất cả mọi người đều phục hắn.
Hắn bảy tuổi tham gia quân đội, nhờ có biểu hiện xuất sắc, nhiều lần lập được chiến công to lớn, nên tuổi còn trẻ đã trở thành doanh trưởng.
Chí hướng của đàn ông đều là quân đội, sùng bái anh hùng.
Nghiêm Lẫm bình tình liếc hắn một cái: “Tại sao cậu lại ở cùng loại con gái này?”
Giọng điệu ghét bỏ của hắn khiến Quý Bình sững sờ, nhìn hai cô gái rồi hỏi lại: “Anh Nghiêm Lẫm, anh đang chỉ người nào?”
Vẻ mặt Nghiêm Lẫm vô cùng bình tĩnh: “Có một số người nợ mà không trả, nhân phẩm có vấn đề.”
Quý Bình không tự chủ được nhìn về phía Vu Tinh Tinh, chuyện xấu này của cô sao lại truyền xa tới vậy?
Gương mặt Vu Tinh Tinh trắng bệch, vừa xấu hổ vừa tức giận, cũng có vài phần sợ hãi: “Vị đồng chí này, anh không biết rõ tình hình, tôi không hề nợ tiền…”
Nghiêm Lẫm không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của cô: “Lần trước bệnh viện đã trả lại 10 đồng, còn thiếu 55 đồng.”
Vu Tinh Tinh giật mình, hắn nhìn thấy hết rồi? Hay là Ninh Yên nói ra? Cô không tự chủ được phản bác lại: “Cô ta đang tống tiền tôi.”
Nghiêm Lẫm là người cương trực liêm chính, hắn ghét nhất những kẻ bất trung bất hiếu: “Người ta nuôi cô bao nhiêu năm, cô lại đi trộm tiền cứu mạng chữa bệnh của người ta, vô liêm sỉ.”
Mỗi từ mỗi câu của hắn đều đâm trúng chỗ hiểm, không chút lưu tình vạch trần bộ mặt thật của cô.
Quý Bình ngây người, hắn không tin lời của Ninh Yên, nhưng lời Nghiêm Lẫm nói ra thì khác, không thể có sai lầm.
Cho nên, Vu Tinh Tinh thật sự đã làm ra chuyện độc ác như vậy? Những lời nói trước kia của cô đều là giả dối? Đang lừa gạt hắn?
Vu Tinh Tinh hoảng sợ như một con chó, cô không kịp suy nghĩ, khóc lóc thảm thiết nhào về phía Nghiêm Lẫm, cô giỏi nhất là kéo tay áo nũng nịu người khác, mỗi lần như vậy cô đều có thể thành công lừa gạt mọi người.
Ba bảo bối của trà xanh: Giả vờ đáng thương, làm nũng, biết khóc.
Nhưng cô còn chưa kịp tới gần, một cơn gió nhẹ thoáng quá, cả người cô nặng nề té xuống đất, trong miệng đầy bùn.
Khung cảnh lúc này trở nên yên tĩnh.
Toàn thân Nghiêm Lẫm căng chặt, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc: “Tôi ghét nhất người khác chạm vào tôi, tôi với cô rất thân quen à?”
Miệng của Vu Tinh Tinh đau đến tê cứng, Nghiêm Lẫm vậy mà đá văng cô ra, hắn có phải là đàn ông không?
Cô phun cát trong miệng ra, tóc tai giống như một người điên, trông rất thê thảm, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy buồn cười.
Một cơn gió thổi qua, giọng hát thê thảm bỗng nhiên vang lên: “Gió Bắc thổi, hoa tuyết rơi, hoa tuyết rơi rơi í a…”
Là Ninh Yên, cô còn sắp xếp nhạc nền rất không hợp cho khung cảnh này, bài gió bắc thổi của Bạch Mao Nữ.
Nghiêm Lẫm: …
Vu Tinh Tinh: !!!
Vu Tinh Tinh nhìn người đàn ông đang nhìn từ trên cao xuống, không khỏi cảm thấy sợ hãi: “Anh Quý, đỡ em dậy.”
Quý Bình bước lên đỡ cô, nghĩ thầm muốn hoà giải chuyện này, nhưng khi nhìn về phía người đàn ông có ánh mắt sắc bén kia, lời nói vừa đến miệng liền bị hắn nuốt vào lại.
Đây là Nghiêm Lẫm, cháu đích tôn nhà họ Nghiêm, uy danh hiển hách, đám con cháu ngang hàng đều phải ngước lên nhìn hắn.
“Tinh Tinh, em trả tiền lại đi.”
Vu Tinh Tinh là heo chết không sợ nước nóng, dù sao danh tiếng của cô cũng đã bị huỷ hoại, cô không có gì để mất nữa.
“Ninh Yên, tôi không có tiền, cô đã nói sẽ thư thả cho tôi một tháng.”
Ninh Yên cười ha ha nói: “Chờ sau khi tôi xuống nông thôn, cô lại tiếp tục nợ tôi, đây là suy nghĩ của cô khi báo cáo tôi nhỉ, chậc chậc chậc, nghĩ đẹp lắm, tôi có hàng trăm hàng ngàn cách khiến cho cô phải khóc.”