“Cô…”
Đôi mắt đen nhánh của Nghiêm Lẫm nhìn chằm chằm tất cả mọi người, Quý Bình cảm thấy rất mất mặt: “Được rồi, đừng ồn nữa, anh có 50 đồng ở đây.”
Vu Tinh Tinh cảm thấy vui vẻ, liếc mắt đưa tình nói: “Anh Quý, anh đối xử với em thật tốt, em rất cảm động.”
Trước đây, Quý Bình còn cảm thấy cô có vài phần đáng yêu, một lòng si tình hắn, không khỏi mềm lòng với cô, nhưng cảnh cô bổ nhào về phía Nghiêm Lẫm đã trở thành một cái gai trong lòng hắn.
“Viết giấy ghi nợ, ghi rõ khi nào sẽ trả lại tiền.”
Vu Tinh Tinh:…
Ninh Yên nhận được tiền như mong muốn, cô nhẹ nhàng cất bước rời đi.
Vu Tinh Tinh hung dữ nhìn chằm chằm hình bóng của cô, đắc ý cái gì, những ngày tốt đẹp của cô cũng chẳng còn bao lâu nữa.
Nghiêm Lẫm nhìn thấy hết cảnh này, nhẹ nhàng lắc đầu: “Quý Bình, nể mặt anh họ của cậu, tôi khuyên cậu một câu, phải thận trọng khi kết giao bạn bè.”
Hắn nói tới đây thì dừng lại, nhưng điều nên hiểu cũng đã hiểu.
Quý Bình kính cẩn lễ phép gật đầu: “Em biết rồi, cảm ơn anh Nghiêm Lẫm.”
Sắc mặt Vu Tinh Tinh thay đổi, cô vừa định mở miệng nói chuyện, Nghiêm Lẫm đã nhanh chóng cất bước rời đi.
Cô hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười ngọt ngào nhất, chủ động kéo cánh tay của Quý Bình: “Anh Quý, chúng ta cũng đi thôi.”
Quý Bình ra sức hất tay cô ra, vẻ mặt không kiên nhẫn nói: “Anh phải về nhà.”
Vu Tinh Tinh cảm thấy như bị tạt một gáo nước lạnh, cô rùng mình một cái, nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin tưởng được, hắn đang ghét bỏ cô?
Ninh Yên gạt bỏ hết tất cả mọi chuyện ra sau đầu, cô vội vàng chuẩn bị xuống nông thôn.
Chuẩn bị nhiều phiếu lương thực chút, đây là thứ có tác dụng nhất.
Chuẩn bị nhiều vật tư cho nhà họ Ninh, gạo, mì, dầu, đây đều là những thứ cơ bản.
Nhưng những thứ này đều có giới hạn, có tiền cũng không lấy được.
Hay là đi chợ đen dạo một vòng?
Cô nói sao làm vậy, cô gọi Ninh Lỗi qua một bên, hỏi hắn tình huống liên quan tới chợ đen.
Ninh Lỗi cũng có biết, hắn thỉnh thoảng sẽ tới chợ đen mua ít khoai lang ăn đỡ đói.
“Em đi cùng chị.”
Ninh Yên vốn không định để hắn đi cùng, những suy nghĩ một hồi, cô liền thay đổi ý kiến: “Cũng được.”
Trước khi sắp xuất phát, hai người đều cải trang, mặc bộ đồ rách nát nhất, mang một chiếc khẩu trang đơn giản che kín mặt mày không một khe hở.
Chợ đen nằm ở một chỗ cách nhà ga không xa, Ninh Yên ngạc nhiên nhìn mọi người âm thầm lén lút đưa tiền rồi đi vào.
“Có người giữ chợ à?”
“Đúng vậy, như thế tương đối an toàn.” Ninh Lỗi khá hiểu biết về nơi này: “Thực ra người phía trên cũng biết tới chỗ này, bọn họ chỉ là mắt nhắm mắt mở mà thôi, dù sao cũng phải cho người ta một con đường sống.”
Ninh Yên nhanh chóng hiểu ra, tất cả mọi người đều có nhu cầu ở phương diện này, người có tiền thì sẽ đổi thứ tốt hơn, người nghèo thì đổi lấy lương thực.
Điều này tương đương với việc mở thêm một cánh cửa, cũng rất có tình người.
“Chính sách lúc chặt lúc lỏng lẽo à?”
“Đúng.” Ninh Lỗi cảm thấy cô hiểu rất rõ.
“Sau này em nên hạn chế tới nơi này, sẽ càng ngày càng siết chặt.” Ninh Yên dặn dò hắn, sau đó bước lên đưa tiền.
Người bán hàng phải đưa một giác, người mua hàng không cần đưa tiền.
Sau khi bước vào, cô phát hiện nơi này rất náo nhiệt, thứ gì cũng bán, ngoài đắt đỏ ra thì không có vấn đề gì khác nữa.
Ninh Yên đi dạo khắp nơi, cô đi theo quan sát người đổi phiếu mua lương thực trên toàn quốc một hồi lâu, cuối cùng đi theo người nọ đến trước một quầy hàng bán lương thực: “Có gạo không?”
Sau một hồi quan sát, cô cảm thấy người này khá thành thật.
Chủ quầy hàng là một nông dân, hắn che mặt bằng khăn lông, cúi thấp đầu xuống nói: “Chỉ có mười cân, khoai lang và bột ngô thì nhiều.”
Ninh Yên nhẹ nhàng gật đầu: “Giá cả ra sao?”
Bây giờ chỉ cầu được ăn no, không cần suy nghĩ những chuyện khác, những đứa trẻ trong giai đoạn phát dục giống như chiếc động không đáy, có ăn bao nhiêu cũng không thấy no.
Chủ quầy hàng nhỏ giọng nói: “Đắt hơn trên thị trường một hào, nhưng không cần phiếu gạo.”
Ninh Yên mua 10 cân gạo, 50 cân bột ngô, 50 cân khoai lang, sau đó cô cò kè mặc cả với chủ quầy một hồi, bớt phần số lẻ đi.