Bất ngờ thì có, nhưng bất an cũng nhiều.
Hắn có thể làm được sao?
“Rèn luyện lâu như vậy, là con la do tôi kéo ra đi dạo, hơn nữa, tôi sẽ đỡ một đoạn đường, không xảy ra chuyện gì đâu." Ninh Yên hất cằm, "Đương nhiên, tiền đề là xử lý chuyện này khiến tôi thấy vừa lòng."
Ý chí chiến đấu của Ngưu Tam lại dạt dào, "Cô yên tâm đi."
Cửa lớn Ninh gia nhẹ nhàng khép lại, Ngưu gia nhìn nhau, đều vui mừng muốn chết.
Vui mừng nhất chính là bí thư Ngưu, "Lão Tam, con làm việc cho tốt, tương lai Ngưu gia phải dựa vào con."
Chuyện này còn phải cám ơn Ninh Yên bồi dưỡng.
“Cha yên tâm đi.” Ngưu Tam nhìn về phía Ngưu Nhị, trực tiếp nói, "Anh hai, uy tín của Ninh tổng cực cao, vượt xa cha và đại đội trưởng, cô ấy đã nắm trong tay toàn bộ tập đoàn Cần Phong, chỉ có lời nói của cô ấy mới có tác dụng."
Bí thư Ngưu tự muốn lui sao? Phàm là có thực lực tranh giành, ông cũng sẽ không buông tha.
Đáng tiếc, chênh lệch quá lớn, nhận rõ điểm này, bí thư Ngưu nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, làm trợ thủ.
Để báo đáp, Ninh Yên đưa Ngưu Tam ra ngoài trải nghiệm.
"Cho nên, anh đừng làm khó nhà mình nữa, công việc không có, nhưng làm anh em, em nguyện ý giúp đỡ cháu trai nhỏ mỗi tháng năm đồng."
Cách đối nhân xử thế của hắn chịu ảnh hưởng của Ninh Yên, có vài phần bóng dáng của cô.
Có thể dùng tiền giải quyết, không tính là chuyện gì.
Quả nhiên, vợ chồng bí thư Ngưu rất cảm động, "Lão tam, con là người tốt, có tình có nghĩa."
Mẹ Ngưu cũng rất hài lòng, "Năm đồng cũng đủ cho đứa nhỏ ăn uống, lão nhị, chẳng khác nào thay con nuôi đứa bé, con có anh em tốt như vậy là phúc khí, đừng thân ở trong phúc mà không biết phúc."
"Mẹ." Ngưu Nhị nghẹn một bụng, hắn là vì năm đồng này sao? Tiền lương của ban quản lý cũng 50 60 đồng.
Còn có quà mừng năm mới, tất cả đều là thứ tốt.
Nhưng lần này mẹ Ngưu cũng không giúp hắn, bà phải lo cho Tam nhi trước.
Một mùi thơm hấp dẫn lan tràn trong sân, bánh ngọt đã được hấp xong.
Ninh Yên làm một lồng bánh ngọt, đem bánh trứng cắt thành từng miếng nhỏ đặt lên đĩa, mỉm cười gọi mọi người đến, "Đều đến nếm thử tay nghề của tôi đi."
Bánh ngọt trông không đẹp lắm, nhưng ăn vào thơm mềm ngon miệng, rất được mấy giáo sư yêu thích.
Chị em Ninh gia cũng rất thích ăn, nhất là Ninh Miểu, ăn không dừng lại được. "Miểu Miểu, ăn ít một chút, đợi lát nữa phải ăn cơm tất niên."
Ninh Miểu ngượng ngùng cười cười, điên cuồng nói lời nịnh nọt, "Chị cả, sao chị lại ưu tú như vậy chứ? Ngay cả bánh ngọt cũng biết làm."
Ninh Nhị xoa xoa cánh tay đau nhức, đánh trứng đánh tới khóc, "Rõ ràng là anh giúp đỡ cùng làm."
Ninh Miểu cười tủm tỉm cãi nhau, "Anh chỉ là trợ thủ, được không?"
Ninh Tứ hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy."
"Phụt ha ha."
Tiếng gõ cửa vang lên, "Thùng thùng."
Ninh Tứ nhỏ tuổi nhất, cậu bé đi mở cửa, là ai vậy?
“Tiểu Yên.”
Động tác cầm bánh ngọt của Ninh Yên dừng lại, ngẩng đầu lên, một bóng người cao lớn đập vào mắt, cô không khỏi vừa mừng vừa sợ, “Nghiêm Lẫm, nhiệm vụ của anh kết thúc rồi sao? Trở về lúc nào vậy?"
Từ khi cô trở về từ thủ đô chưa từng được gặp qua hắn, cũng không liên lạc được, bên trong lòng rất lo lắng.
“Vừa mới trở về. "Nghiêm Lẫm phong trần mệt mỏi, có chút bụi bặm, nhưng ánh mắt sáng có thần. “Ba vị giáo sư, chúc mừng năm mới, Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, chúc mừng năm mới.”
Kim Tích Như vui vẻ chào hỏi: "Cậu về vừa đúng lúc.”
Nghiêm Lẫm đặt đồ trong tay lên bàn, cởi bộ đồ dày, rất tự nhiên xách Ninh Tứ sang một bên, cướp vị trí của cậu bé, ngồi bên cạnh Ninh Yên.
Ninh Yên nhớ rõ đêm giao thừa bọn họ phải tổ chức hoạt động, quan binh liên hoan, quan quân đều phải tham gia.
“Anh không cần trở về quân doanh sao?”
“Còn chưa trả phép." Trong mắt Nghiêm Lẫm chỉ có Ninh Yên, "Lần này, anh có thể cùng em đón năm mới.”
Ninh Yên rất vui vẻ: "Vậy thì tốt quá, rửa tay trước, ăn chút bánh ngọt lót bụng đi.”
Cô cầm ấm nước nóng trên lò sưởi nhỏ trong góc lên, rót chút nước ra, lại múc một muỗng nước từ trong vại nhỏ bên cạnh, Nghiêm Lẫm ngồi xổm trên mặt đất rửa tay, ánh mắt hai người dính chặt, tất cả đều là tình ý ấm áp.