Cô càng nhìn càng thích, "Ở đâu ra vậy?"
Nghiêm Lẫm mỉm cười, thay cô đeo lên, vòng tay hơi lớn, "Trong lúc ở chợ đen vô tình mua được."
Ninh Yên theo bản năng nhìn về phía hắn, "Anh còn chạy đến chợ đen?"
“Thỉnh thoảng.” Nghiêm Lâm không có nói cho cô biết, tin tức ở chợ đen là linh thông nhất.
Hai người đầu dựa vào đầu, kề sát nhau, ngửi thấy hơi thở của nhau, một tiếng ho vang lên, "Chị cả, em ngâm trà hoa quả rồi, chị nếm thử đi.”
Là Ninh Miểu, vẻ mặt cảnh giác nhìn Nghiêm Lẫm.
Khóe miệng Nghiêm Lẫm giật giật, mấy đứa nhỏ Ninh gia thay phiên nhau tới quấy rầy bọn họ ở cùng một chỗ, thật sự là... coi hắn như sói mà phòng nha.
Nhiều người như vậy, hắn có thể làm gì? Cùng lắm là sờ bàn tay nhỏ bé.
Ninh Yên hé miệng cười trộm, "Rót cho anh Nghiêm Lẫm một ly đi.”
Ninh Miểu nghe lời làm theo, nhưng không có rời đi, đầu tựa vào trên người chị gái, "Cũng không biết cha mẹ có sống tốt không?"
Đây là nhớ cha mẹ, Ninh Yên sờ sờ đầu cô: "Chị gửi cho hai người họ nhiều đồ ăn như vậy, khẳng định sống không tệ.”
Không riêng gì đồ ăn đồ dùng, còn gửi chút tiền, đủ cho vợ chồng họ ăn no mặc ấm.
Không biết Ninh Miểu nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cười khẽ, "Không biết hiện giờ tình huống của Vu Tinh Tinh như thế nào, có cơ hội đến gặp cô ta, em nhất định phải cảm ơn cô ta."
Cuộc sống bây giờ thật tốt.
Cô nương này tựa hồ có chấp niệm không nói nên lời đối với Vu Tinh Tinh.
Ninh Yên đã rất lâu không nhớ tới người này, "Đều là người của hai thế giới, nghĩ những thứ này làm gì? Nghĩ nhiều về tương lai.”
Cô lại không biết, lúc này Vu Tinh Tinh cũng đang nói đến cô.
Cơm tất niên của Vu gia cũng coi như phong phú, bốn mặn hai chay hai điểm tâm, Vu Tinh Tinh ôm một cái móng heo gặm, miệng đầy dầu.
Cô mặc áo len màu đỏ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác len, trên chân đi giày da lông lật, cả người cực kỳ sáng ngời, tô phấn vẽ lông mày, tự mình trang điểm giống như đóa hoa.
Cô nương 18 tuổi đều không xấu, lại biết ăn mặc, đó chính là kiều tiếu mỹ lệ như một cành hoa.
Kiều Lệ nhìn xương bị gặm sạch sẽ trước mặt cô, hơi nhíu mày, "Tinh Tinh, em ăn ít một chút, tuổi em sắp lập gia đình rồi, ăn quá béo sẽ bị người ta chê.”
Vu Tinh Tinh cũng không ngẩng đầu lên, cô béo chỗ nào? Rõ ràng là không muốn cô ăn nhiều. “Không sao, Quý Bình không chê, móng heo em mua ăn ngon quá.”
Cô kiếm được chút tiền ở chợ đen, tự tin mười phần, chống lại chị dâu cũng không sợ thua.
Cô xem như suy nghĩ cẩn thận, cha mẹ có thân cũng không thân bằng tiền.
Có tiền, chị dâu ghét nhất của cô cũng phải nhường cô ba phần, càng không nói đến những người khác.
Có thể kiếm được tiền, hẳn là nên cảm kích kinh nghiệm làm công của cô ở tiệm ăn sáng, bánh bao màn thầu bánh tương bánh rán trái cây cô đều biết làm.
Tay nghề không thể nói là tốt lắm, nhưng so với người hiện tại khẳng định tôt hơn nhiều, còn thắng ở mới mẻ.
Nếu không phải bây giờ không thể quang minh chính đại buôn bán, cô có thể tự mình mở một cửa hàng bán đồ ăn sáng.
Nhưng mà, đây chỉ là giai đoạn quá độ, cô cũng không muốn cả đời đều bán thức ăn.
Mục đích cuối cùng chính là gả vào hào môn, trở thành phu nhân mà người người hâm mộ.
Kiều Lệ đá chồng một cước, Vu Hồng Bân ho khan một tiếng, "Tinh Tinh à, một mình em phải lo liệu quá nhiều việc, không bằng để chị dâu giúp em.”
“Không cần, một mình em có thể làm được. "Vu Tinh Tinh không cần nghĩ ngợi đã cự tuyệt, căn bản không muốn Kiều Lệ xen vào việc buôn bán ở chợ đen của cô. “Chị dâu muốn làm ăn, cũng làm chút đồ ăn sở trường đi bán thôi.”
Chuyện nào có đơn giản như vậy, Kiều Lệ cũng từng thử qua, nhưng không có cách nào khác, bán đồ ăn không bán nổi.
Vu Hồng Bân còn không chịu từ bỏ ý định, "Một mình em quá vất vả, mặt đều gầy đi một vòng, anh nhìn mà thấy đau lòng, chị dâu em cũng không phải người ngoài, để cho cô ấy giúp đỡ một tay, đi chợ đen cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.."
Hắn nói giống như toàn bộ đều vì muốn tốt cho Vu Tinh Tinh, cũng không nghĩ tới chuyện cũ của hai anh em.