[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 529

Chương 529 -
Chương 529 -

Ninh Yên khẽ mỉm cười, vào phòng, liền thấy thầy Từ và thầy Lý đang cãi nhau tới nỗi mặt đỏ tai hồng.

"Hai người đang tranh cãi cái gì vậy?"

Từ Đạt vẫy tay với cô: "Ninh Yên, cô đến đúng lúc lắm, lại xem mấy bản vẽ này xem."

Ninh Yên nhìn kỹ hơn, nhìn thấy mấy bản vẽ thiết kế logo: "Đây là logo của tập đoàn Cần Phong phải không?"

Đây là ý tưởng của cô, nói phải thiết kế logo cho tập đoàn, yêu cầu đơn giản nhưng phải có ấn tượng sâu sắc, đó cũng là một phần không thể thiếu trong văn hóa thương hiệu.

Khi mọi người nhìn thấy nó, liền nghĩ đến Tập đoàn Cần Phong, nghĩ đến là biết bán cái gì.

"Đúng vậy, cô thích cái nào?"

Ninh Yên lật xem liền thích thú với họa tiết đám mây bảy màu, hai chữ cái QF được khắc họa khéo léo, khiến nó trông rất tự nhiên.

"Tôi thích cái này. Màu sắc tươi sáng, họa tiết lại rất đơn giản. Nhìn thoáng qua là có thể nhớ được. Mà đám mây bảy màu là điềm báo tốt lành, có ý nghĩa tốt."

Khuôn mặt nghiêm túc của Lý Khả An hiện lên một nụ cười: "Là tôi thiết kế."

Ninh Yên không thể không nói, những người này thật tài giỏi, cái gì cũng biết một chút.

"Đẹp lắm, sau này nó sẽ là logo của tập đoàn Cần Phong chúng ta. Chúng ta sẽ đặt logo này trên mỗi bao bì sản phẩm và phấn đấu trở thành thương hiệu có tuổi đời trăm năm."

Lý Khả An nhịn không được mà lắc đầu: "Cô cũng tham vọng quá."

Không biết tham vọng của cô ấy như vậy là tốt hay là xấu.

Giai đoạn đầu chắc chắn là chuyện tốt, hỗ trợ sự phát triển nhanh chóng của tập đoàn.

Nhưng sau này khó mà nói được.

Ninh Yên cầm lấy bản vẽ logo nhìn đi nhìn lại, thản nhiên cười nói: "Thế giới này rộng bao nhiêu, thì trái tim tôi cũng lớn bấy nhiêu."

Ba người thầy trầm mặc, cô ấy khác với bọn họ, tuổi trẻ tràn trề, tinh thần không nao núng dám đương đầu với cả thế giới, đầu nghị lực và sức sống.

Còn bọn họ thì đã già rồi, sợ hãi, chỉ muốn thu mình lại.

Ninh Yên để bản vẽ xuống, cười hỏi: “Tối nay ai đứng lớp?”

"Là tôi.” Lý Khả An giơ đồng hồ lên nhìn xem, đây cũng là lịch làm việc được Ninh Yên đặc biệt phê duyệt.

Sau khi sống ở đây được vài tháng, tinh thần hay diện mạo đều được thay đổi đáng kể, khuôn mặt tái nhợt cũng đã có thịt, quần áo sạch sẽ gọn gàng, trông có vẻ đàng hoàng.

Ninh Nhị như một cơn gió mạnh lao vào: “Thầy, em đến rồi, không trễ.”

Hắn cầm giáo án giảng dạy cần thiết lên lớp, để săn sóc cho thầy Lý.

Thầy Lý không thích tiếp xúc với người khác, không giỏi ăn nói nhưng thầy là một người rất tốt, trong lớp rất nghiêm túc, chăm sóc hắn rất tốt.

Ninh Yên cũng theo bọn họ đi vào phòng học, phòng học ồn ào, chật kín người.

Ở đây không chỉ có học sinh chính thức mà còn có một số học sinh tới nghe, chật kín người.

"Thầy đến rồi."

"Tổng giám đốc Ninh cũng ở tới, im lặng."

Thầy Lý đứng trên bục giảng nói thẳng: "Kết quả đánh giá lần này có rồi, hạng nhất là Diệp Hưng Học, hạng hai là Ninh Anh Liên, hạng ba là Ngưu Căn Sinh, còn lại không thông báo."

Không ai ngạc nhiên với kết quả này.

Thành tích các môn của ba người này rất tốt, không hổ là hậu duệ trực hệ của tổng giám đốc Ninh.

Trình độ văn hóa của cán bộ thôn chưa cao, có người đã già không theo kịp nhưng vẫn không bỏ cuộc, cần cù bù thông minh.

Ninh Yên đứng lên, lớn tiếng nói: “Tôi ngắt lời một câu, xét thấy biểu hiện như vậy, xưởng trưởng tiếp theo của nhà xưởng đường sẽ là đồng chí Ngưu Căn Sinh, còn nhà xưởng giấm mới sẽ là Diệp Hưng Học, cũng là người chịu trách nhiệm chuẩn bị công tác xây dựng.”

Xung quanh không nhịn được mà nồi nổ tung, bàn tán xôn xao.

Học giỏi là sẽ được thăng chức! Tốc độ này đúng là quá nhanh! Hiệu ứng động lực này đã gây sốc cho tất cả mọi người.

Các sinh viên chưa chính thức tiếc nuối không nguôi, lúc trước vòng vo không đăng ký.

Trước đây ngại học phí đắt, mà người đến nghe còn đắc chí, cuối cùng lại phát hiện, hóa ra dù thông minh đến mấy thì rõ ràng là không có đầu óc.

Bây giờ đến nghe không cần tốn tiền, nhưng thi cử các thứ sẽ không đến lượt mình, hệ thống khen thưởng cũng không liên quan gì đến mình.

Bình Luận (0)
Comment