Ninh Xuân Hoa nghe rõ ràng, giá trị tín nhiệm đặt ở vị trí thứ nhất.
Mẹ Ninh liền có chút sầu muộn, "Đây là một cơ hội tốt, nhưng hôn sự của Anh Kiệt phải làm sao bây giờ?"
Hôn sự của Ninh Anh Kiệt cao không được thấp không xong, bản thân hắn cũng không tích cực, cứ như vậy mà kéo dài.
Hắn không vội, nhưng mẹ Ninh vội a.
"Mẹ, đàn ông phải lấy sự nghiệp làm trọng, về phần thằng bé..." Ninh Anh Kiệt đã có con trai, muốn chờ con trai lớn hơn một chút lại suy nghĩ đến việc cưới vợ.
Mẹ Ninh tức giận trừng mắt nhìn con trai lớn một cái, "Con không kết hôn, em trai em gái con làm sao bây giờ?"
Tâm tư Ninh Anh Kiệt đều bay đến nơi khác, không yên lòng nói, "Mẹ, bọn họ còn chưa có đối tượng đâu, gấp cái gì?"
Trong góc truyền đến một tiếng nói, "Khụ khụ, em có rồi."
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Ninh Anh Dũng, "Cái gì? Con có cái gì rồi?”
Ninh Anh Dũng thường ngày ít nói thế mà làm ra việc lớn, bí mật hẹn hò, chuyện này khiến cha mẹ hắn vừa mừng vừa lo.
Trước sự tra hỏi của mọi người, hắn đỏ mặt tiết lộ tên của đối tượng, là Trình Hải Đường, một nữ thanh niên trí thức.
“Là Trình Hải Đường sao, cô gái này rất được việc.” Ninh Xuân Hoa có ấn tượng khá tốt với nữ thanh niên trí thức kia: “Cô ấy hiện là giám đốc phân xưởng của nhà xưởng đậu phụ, Anh Dũng, con cũng có mắt nhìn đấy.”
Nữ thanh niên trí thức có học thức, hiểu biết nhiều, có thể giáo dục tốt cho thế hệ sau, còn tốt hơn con dâu cả gấp trăm lần.
Quan trọng là bên này không có nhà mẹ đẻ, nên không cần lo lắng về việc chuyển về.
Ninh Anh Dũng xấu hổ mặt đỏ lên.
Trương Thục Phương lại có chút đắn đo: "Nữ thanh niên trí thức có thể ở đây mãi được sao? Tôi lo lắng nếu chính sách thay đổi, có thể các cô ấy sẽ trở về thành..."
Tuy bà còn chưa nói xong nhưng mọi người đều hiểu ý bà.
Là sợ những nữ thanh niên trí thức sẽ bỏ chồng bỏ con trở về thành phố.
Ninh Anh Dũng không khỏi lo lắng nói: “Không đâu, cô ấy rất thích nơi này.”
Trương Thục Phương đã bị một đứa con dâu dọa rồi, cho nên lần này bà càng nghiêm túc hơn, nếu như con trai lớn ly hôn, con trai thứ hai cũng ly hôn thì người ta sẽ nghĩ thế nào?
"Tiểu Yên, cháu ở chung với Trình Hải Đường một thời gian, cháu thấy thế nào?"
Lúc đó Trình Hải Đường và chị Phương đều chuyển đến phòng thực nghiệm, cho nên cũng tiếp xúc nhiều với Ninh Yên, quan hệ cũng khá tốt.
Nhưng kể từ khi Ninh Yên chuyển đi, mỗi người đều bận rộn nên cũng ít liên lạc với nhau hơn.
"Hải Đường là một người thẳng thắn, tốt bụng, không có tính toán nhỏ nhặt nhiều, tâm tính tốt." Ninh Yên nói đúng trọng tâm: "Còn chuyện tương lai thế nào thì không thể nói trước được, sống tốt mỗi ngày là đủ rồi."
Thanh niên trí thức trở về thành phố là dòng chảy của lịch sử, không ai biết đến lúc đó Trình Hải Đường sẽ chọn thế nào. Ninh Yên sẽ không can thiệp vào chuyện nhà người khác.
Vợ chồng Ninh Xuân Hoa nhìn nhau rồi nói: “Hôm nào hẹn ngày cùng ăn một bữa cơm để nói chuyện.”
"Vâng."
Cơm chiều xong, Ninh Yên chạy đến khu nhà giáo sư đi dạo một vòng, tám căn nhà cho giáo sư đã được xây xong, bề ngoài rất đơn giản nhưng cách bài trí bên trong lại vô cùng tiện nghi, do chính Từ Đạt thiết kế.
Cô đứng trong sân nhà họ Từ nhìn mấy lần, trồng rất nhiều rau cải, xanh um tươi tốt.
Sau khi Kim Tích Như chuyển đến nhà mới, cả người đều phấn khởi hơn nhiều, mặt mày rạng rỡ: "Cũng không tệ đúng không? Là bọn Tiểu Tứ trồng giúp, nhưng bình thường không tổ chức bữa ăn tập thể, nên có hơi lãng phí."
Bọn họ một ngày ba bữa đều ăn ở nhà ăn, giá cả hợp lý phải chăng, còn đỡ rắc rối.
Mỗi ngày đều có thể ăn một món mặn, ăn tới no, hai vợ chồng sống trong một ngôi nhà lớn có 4 phòng ngủ và 2 phòng khách, cuộc sống này quá thoải mái.
Ninh Yên đưa ra đề nghị: "Chuyện này rất đơn giản mà? Bán cho nhà ăn là được."
"Cũng đúng ha." Kim Tích Như ôm cánh tay Ninh Yên, lặng lẽ mỉm cười: "Có cô ở đây, chúng tôi cảm thấy rất yên tâm."
Đừng thấy cô ấy còn nhỏ tuổi, nhưng luôn mang lại cho họ cảm giác an toàn.