"Cô… Cô..." Ninh Yên bắt chước giọng nói của ông ta, cũng bắt chước bộ dáng giận run của ông ta, giống như đúc: "Cô thật quyến rũ."
"Phụt ha ha." Mọi người xung quanh đều cười như điên, cô gái này khá thú vị.
Xưởng trưởng Diệp giận muốn nổ tung: “Ninh Yên, cô khinh người quá rồi đấy.”
“Hóa ra là ông biết tôi sao, vậy mà còn giả vờ?” Ánh mắt Ninh Yên lạnh lùng, trong trí nhớ cô không có người này, không quen biết đâu.
Cô cười đáng yêu: "Xem ra ngay từ đầu ông đã nhằm vào tôi, vô cớ xúc phạm tôi, đây là phong cách của nhà xưởng lớn sao? Tố chất của nhà xưởng lớn thế này à?"
Cô bĩu cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt ghét bỏ: "Xấu người thì cũng thôi đi, còn thêm xấu tính, ai không cứu nổi."
"Gặp phải lãnh đạo như vậy, thật là thấy thương tiếc cho công nhân ở đơn vị của ông, đáng thương quá." Ninh Yên giả vờ lau lau khóe mắt, hành động này của cô không có cảm giác giả tạo, mà còn cảm thấy rất đáng yêu.
Mặt xưởng trưởng Diệp đỏ bừng vì bị khiển trách: "Cô đúng là một người phụ nữ độc ác, cô hại cháu ngoại tôi, sao còn dám chạy lung tung tới đây ra oai?"
Hiện trường xao động ồ lên, có rất nhiều tiếng bàn tán, ra là hai bên có thù oán.
Ninh Yên đặc biệt không nói nên lời, làm sao có thể gây thù oán với một người cô chưa từng gặp mặt? Thật sự rất khó hiểu: "Tôi hại chết người lúc nào? Nói chuyện phải có bằng chứng, ngay cả giết gà tôi cũng không dám, tôi có tiếng là có tấm lòng nhân hậu."
Xưởng trưởng Diệp trừng mắt nhìn cô hung ác nói: "Cô diễn giỏi lắm!"
Ninh Yên thật đúng là vô tội: "Ông có chắc là không phải đang nói mình không? Đúng rồi, cháu ngoại của ông là ai? Chết khi nào?"
"Người vừa mới chết thôi, cô đã làm hại quá nhiều người, còn không nhớ rõ chuyện mình làm sao? Xưởng trưởng Diệp giận ngất trời, một cái tát lướt qua: "Yêu tinh hại người giống như cô, đánh chết cũng xứng đáng... A a a."
Ninh Yên giơ một tấm ván lên chặn lại, cái tát của xưởng trưởng Diệp đập mạnh vào tấm ván, những mũi gai đâm vào lòng bàn tay, thở dốc vì đau đớn.
Ninh Yên yếu ớt thò đầu ra từ phía sau tấm ván, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: "Ai da, chảy máu rồi, chuyện này quá thảm rồi, sao không suy nghĩ mà lại đi đập tấm ván vậy? Người đã một đống tuổi rồi sao còn không hiểu chuyện như vậy."
Nghe vậy, xưởng trưởng Diệp tức giận đến hộc máu: "Là cô dùng ván đánh tôi."
Mọi người khóe miệng nhếch lên, xưởng trưởng Diệp vẫn là một tên vô lại như vậy, quá sơ suất, cũng không chịu nhìn tuổi tác của mình xem, làm như mình già cũng không tốt.
Ninh Yên một chút cũng không sợ phiền toái, "Xem ra ông đã già lại lộn xộn, sao còn có thể làm xưởng trưởng nhà xưởng? Một nhà xưởng tốt sợ lại phải bị hủy trên tay ông? Đúng rồi, tôi còn không biết ông đến từ nhà xưởng nào?"
Người đứng cạnh nói: “Ông ấy đến từ một nhà xưởng hóa chất.”
Ninh Yên lập tức lùi lại mấy bước, vẻ mặt hèn nhát: “Ông ấy sẽ không đột nhiên lấy ra vũ khí sinh hóa gì đúng không? Không thể trêu vào, không thể trêu vào."
Cô trẻ tuổi hơn tất cả những người có mặt, lớn lên xinh xắn và ngọt ngào, với những biểu cảm khoa trương đáng yêu, cũng không làm cho người ta cảm thấy chán ghét .
Xưởng trưởng Diệp tức giận muốn chết, ông ta nói một câu, cô liền blah blah nói thật nhiều, từng câu từng chữ đều không có ý tốt, muốn đem ông ta đạp dưới chân.
"Cô…"
Một tiếng quát vang lên: "Ồn ào gì vậy?"
Mấy người đàn ông bước vào, dẫn đầu là nhân vật số một trong huyện, bí thư Chu, khẽ cau mày, không giận tự uy.
Xưởng trưởng Diệp lập tức bỏ đi sự kiêu ngạo của mình, ác nhân cáo trạng trước: "Bí thư Chu, tôi tuổi này rồi mà còn bị tiểu bối coi thường, cuộc sống này thật khó sống. Này, anh phải làm chủ thay tôi."
Đây không phải là lần đầu tiên Bí thư Chu giao tiếp với ông ta, rất hiểu tính cách của ông ta, độc đoán, khó đối phó và thích tìm lỗi, nếu gặp được chuyện gì tốt sẽ đoạt trước, gặp chuyện xấu thì súc mặt trốn ở phía sau.
Ông ta không bắt nạt người khác thì tốt, làm sao người khác có thể bắt nạt ông ta?
"Chúng ta đều là người trong nhà, có chuyện gì từ từ nói."