Kế toán đưa ra một cái kiến nghị, “Hay chia cho mỗi nhà một số tiền bồi thường nhất định?”
Ninh Yên không cần suy nghĩ đã cự tuyệt, “Không ổn, rất dễ dưỡng thành tính tình lười biếng, không có chí tiến thủ.”
Mọi người nhìn nhau, bí thư Ngưu vẫn là trưng cầu ý kiến của cô, “Giám đốc Ninh, cô có ý gì không?”
Ninh Yên trầm ngâm nửa ngày, “Tôi là đang nghĩ tới một câu nói, ‘Kẻ già được nuôi dưỡng trọn đời, người trẻ được sử dụng, trẻ con được săn sóc đến trưởng thành, thương người cô đơn mất vợ, thương kẻ lẻ bóng góa chồng, thương người tàn phế tật nguyền đều được nuôi dưỡng’ thế thì cứ theo câu nói này mà làm theo thôi.”
“Làm như thế nào?”
Ninh Yên liền đưa ra giải pháp mà ở thời hiện đại đã sử dụng, có thể lưu truyền tới thời điểm đó đều đã trải qua vô số khảo nghiệm.
“Lập hồ sơ cho các thôn dân của đại đội Cần Phong, lập một phòng quản lý hồ sơ, làm giấy chứng nhận thôn dân cho mỗi người, trong đó phải có ảnh chụp tên họ và địa chỉ nhà.”
Hiện tại chưa có giấy tờ chứng nhận thân phận, nên cũng ảnh hưởng đến sự quản lý, cho nên, cô nghĩ tự thành lập một hệ thống quản lý, đem hồ sơ của mọi người đều cho vào đó.
"Có những cái giấy tờ này, có thể được miễn hoàn toàn học phí, từ tiểu học thẳng đến khi tốt nghiệp đại học."
"Còn về y tế…" Ninh Yên chần chờ một chút, miễn phí không được, nếu miễn phí thì lúc đó sẽ bị nói là lạm dụng tài nguyên y tế . “Chi trả 80%, nếu bị bệnh nặng, có thể nộp báo cáo quá trình trị bệnh để được miễn phí.”
Mọi người thật sự kinh hỉ, vấn đề học phí của con cái cùng chi phí về bệnh tật đều được giải quyết, vậy đã không có nỗi lo về sau.
Người trưởng thành chỉ cần chịu làm là có thể sống là chính mình rồi, vẫn là giám đốc Ninh suy nghĩ chu đáo.
Ninh Yên lại đưa ra một ý tưởng khác, “Mặc kệ là nam hay nữ, tới 60 tuổi là có thể nhận được tiền dưỡng lão, bằng một nửa tiền lương của công nhân bình thường, trước tiên thống kê một chút về độ tuổi của mọi người trong thôn, tới những người 60 tuổi thì chiếu chế độ này mà thực hiện đi. “
Mọi người đều sợ ngây người, “Toàn bộ sao?”
Ninh Yên dùng sức gật đầu, ngữ khí thực kiên quyết, “Toàn bộ.”
Kế toán Trương có chút đau lòng, “Phải bỏ ra bao nhiêu tiền đây chứ.”
Nhưng số tiền này là tiêu đúng đắn, có thể tạo động lực cho thôn dân, mọi người đều sẽ nghĩ cách làm cho tập đoàn càng ngày càng tốt, kéo dài trăm năm, đời đời con cháu cũng có thể làm điều đó.
Ninh Yên tâm tư kín đáo, “Lập một cái khoản quỹ riêng, mỗi năm trích khoảng 15% lợi nhuận của tập đoàn ra để chi cho việc này, những việc này sẽ do bí thư Ngưu cùng kế toán Trương phụ trách.”
Là muốn hai người họ giám sát lẫn nhau, cùng với các khoản chi hàng tháng, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Tuy rằng công tác này rườm rà, nhưng hai người được gọi tên đều vui vẻ, chuyện tốt lợi dân, mình cũng được thơm lây.
“Giám đốc Ninh yên tâm đi.”
Mọi người mau chóng nhất trí, đây đều là mang phúc lợi đổ lên đầu bọn họ mà, là việc tốt, không hại, dĩ nhiên sẽ không có người phản đối.
Vẫn là Giám đốc Ninh nhìn xa trông rộng, nghĩ ra được nhiều lợi ích như vậy cho thôn dân để họ cống hiến hết mình.
Bí thư Ngưu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, “Những vùng đất đó cũng không thể bỏ hoang được, Giám đốc Ninh, cô nghĩ như thế nào?”
Nghĩ tới khoảng thời gian không có lương thực mà đã phải trải qua, trong lòng ai cũng sẽ hoảng sợ.
Ninh Yên cũng không tính toán từ bỏ trồng trọt, “Tiếp tục trồng trọt lương thực, đến lúc đó bán cho nhà ăn, muốn bảo đảm lương thì phải có lương thực cho nhà ăn, năm nay có thể dùng phương pháp mở rộng tăng gia sản xuất với số lượng lớn, cụ thể như thế nào thì giám đốc Ninh sẽ phụ trách.”
Sau khi đất đai quy về tập đoàn Cần Phong, đều được an bài còn tốt hơn trước, cũng không có người phản đối, nói ra nói vào.
Ninh Yên muốn thành lập một trang trại sinh thái, tất cả lương thực được sản xuất đều cung cấp cho nhà ăn, trước kia nghĩ cũng đừng nghĩ, muốn trồng gì đều do bên trên quyết định.
Muốn dùng mảnh đất như thế nào, Ninh Yên đều đã suy nghĩ xong cả.
“Được rồi.”