[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 544

Chương 544 -
Chương 544 -

Tất cả mọi người của đại đội Cần Phong đều đang đợi kết quả, nhón chân mong chờ, trong không khí ẩn ẩn có một chút xôn xao.

“Không biết sẽ an bài cho chúng ta như thế nào nữa? Chúng ta không còn đất, về sau cuộc sống không biết làm như thế nào đây.”

“Đúng vậy, tôi cũng rất lo lắng.”

“Dù sao, tôi cũng tin tưởng Giám đốc Ninh, chúng ta thử suy nghĩ mỗi hộ có thể chia được bao nhiêu tiền đi.”

Bọn họ chờ đợi sốt ruột, đợi nửa ngày, rốt cuộc cũng thấy đoàn người đi ra, trong đám người thấy được nổi bật nhất chính là Ninh Yên.

“Ra tới rồi kìa.”

Mọi người đổ xô như tổ ong lại đây, mắt ai nấy đều trông mong nhìn Ninh Yên, gấp không chờ nội. Ninh Yên khẽ cười nói, “Mọi người trật tự một chút, thông báo sắp được dán ra rồi, đến lúc đó mong mọi người phối hợp với công việc của chúng tôi.”

Thông báo sao? Mọi người lại điên cuồng nhìn phía mục thông báo.

Nhìn tới thông báo vừa mới được dán ra, mọi người đều bùng nổ, mừng rỡ như điên, những điều này so với những phương án mọi người nghĩ tới đều tốt hơn, mặt nào cũng được suy xét chu đáo.

Tuy rằng không có trực tiếp chia tiền, nhưng tính đến lâu dài, mấy chục năm tới họ đều không phải suy nghĩ gì nữa rồi.

A Hải mới biết đọc sách một năm nay, cảm giác như hai mắt của mình xảy ra vấn đề.

“Tôi có phải hay không nhìn lầm rồi? Xem bệnh có thể được chi trả đến 80%? Bệnh đặc biệt nghiêm trọng còn có thể hoàn toàn toàn miễn viện phí? Ai đọc giúp tôi xem đúng hay không?”

Bên cạnh có một người tốt nghiệp cấp hai, vô cùng cao hứng nói, “Nội dung viết như vậy, không sai.”

“Miễn phí hoàn toàn học phí đi học của trẻ em, người già thì có thể nhận tiền dưỡng lão, một nửa lương của công nhân bình thường cũng tới mười mấy đồng đi? Ôi, tôi đang nằm mơ sao, không đúng, nằm mơ cũng không có mơ thấy chuyện tốt tới như vậy.”

“Bởi vậy, già rồi cũng không sợ con cái không hiếu thuận, trong tay có tiền sợ cái gì? Chúng ta có thể tự tới nhà ăn.”

Mấy thứ phúc lợi này đề trọc trúng tâm tư của hầu hết mọi người, người người nhà nhà đều vui tới nở hoa.

“Nói là cần làm chứng nhận, có chứng nhận này là có thể hưởng hết phúc lợi, khi nào thì bắt đầu làm đây?” Mọi người đều có chút gấp không chờ nổi.

“Ngày mai! Chúng ta sẽ đến tầng năm trung tâm hoạt động của thôn dân báo cáo, đi từng nhóm người.”

“Nhất định là giám đốc Ninh nghĩ ra, cô ấy vẫn luôn tri kỷ như vậy, luôn suy nghĩ vì chúng ta.” Này là một thôn dân là fan não tàn của Ninh Yên, vô cùng tin tưởng Ninh Yên.

“Tôi chỉ ngóng trông tập đoàn chúng ta sẽ tồn tại lâu dài, vĩnh viễn sẽ không phá sản.” Như thế thì phúc lợi này sẽ càng được hưởng lâu dài.

Có người nhịn không được nói một câu, “Còn không bằng ngóng trông giám đốc Ninh vĩnh viễn sẽ không rời đi.”

Fan não tàn kỳ quái hỏi lại, “Cô ấy là người của tập đoàn Cần Phong, còn có thể chạy đi đâu?”

Đối phương co giật khóe miệng , bọn họ có phải đã quên Ninh Yên không phải sinh ra và lớn lên ở địa phương Cần Phong hay không ?

“Vậy khó mà nói, cô ấy là thanh niên trí thức mà, tương lai còn phải kết hôn, có vô vàn kế hoạch khác nữa chứ.”

“Tôi mặc kệ, ai tôi cũng không phục chỉ phục cô ấy, cô ấy không thể đi.”

“Ai dám cùng chúng ta đoạt Giám đốc Ninh, chúng ta liền…”

“Liều mạng với người đó!”

“Đúng đúng, liều mạng.”

Ninh Yên lấy được chứng nhận đầu tiên do tập đoàn cấp, có họ tên, hình ảnh, còn có địa chỉ nhà.

Cô nhìn vài lần, khóe miệng cười cười, hết thảy đều trong tầm kiểm soát của cô.

Bí thư Chu khi nghe được tin tức, đang ngồi đối diện Hầu Thần, Hầu Thần thấy ông tắt điện thoại, sau đó thần sắc phức tạp, nhịn không được quan tâm hỏi, “ Bí thư Chu, ngài làm sao vậy?”

Bí thư Chu nhìn hắn một cái, có thương hại, cũng có đồng tình. “Phương án bồi thưởng của tập đoàn Cần Phong đã có.”

“Nhanh như vậy? Mới mấy ngày thôi mà? Nhanh như vậy thì có thể đưa ra phương án tốt đẹp gì chứ? Bọn họ hẳn nên cẩn trọng mới đúng.” Hầu Thần dựa theo ấn tượng về Ninh Yên nói ra suy nghĩ của mình, bỗng nhiên giật mình, “Chẳng lẽ đã bại lộ? Các thôn dân đang nháo loạn lên?”

Bình Luận (0)
Comment