Đầu Ngưu Nhị bối rối, vợ hắn còn lo lắng hơn hắn, cô hét lên, “Cha, cha nói cái gì?”
Bí thư Ngưu rất đau lòng, đứa nhỏ này không có tiền đồ, “Một ngày bất trung, cả đời cũng đừng nghĩ, lúc trước mày lấy trộm công thuốc, phải đoán được sẽ có ngày này.”
Người trong cuộc có thể giả vờ mất trí nhớ, nhưng các thôn dân đều nhớ rõ.
“Làm sao có thể? Lại là Ninh Yên dồn tôi vào chỗ chết mà!” Ngưu Nhị giận điên lên, hận chết nha đầu thối kia, “Cha, người khác khi dễ con của cha, cha còn có thể chịu đựng được sao?”
Giọng nói lạnh lùng của bí thư Ngưu vang lên, “Là tao đề xuất.”
“Cha.” Ngưu Nhị không thể tin vào tai mình.
Bí thư Ngưu vẻ mặt vô cùng thờ ơ, “Là quản lý thì nên làm gương, cha không yên tâm tính cách của mày."
Ông suy xét càng nhiều, nếu con trai ông lại phạm sai lầm, làm ra chuyện gì, ông còn như thế nào phục chúng? Người khác nghĩ gì về nhà bọn họ?
Ngưu Nhị đau lòng khóc, “Con là con trai của cha, cha sao có thể làm vậy với con? Cha, cha thật sự dùng con làm bước đệm thăng tiến, mẹ, mẹ mau giúp con, mẹ cũng hy vọng cháu trai của mẹ có cuộc sống tốt đi.”
Mẹ Ngưu rất thương yêu cháu trai, nhưng hiện tại cuộc sống tốt đẹp không dễ dàng có được, bà không muốn hủy hoại gia đình vì một đứa con trai.
Chồng bà nói rất đúng, con trai càng ngày càng ích kỷ, lòng dạ hẹp hòi, tính cách như vậy sẽ chỉ hại người khác, còn sẽ liên lụy người trong nhà.
Bà không phải có một đứa con trai.
Chồng bà hiện giờ là phó lãnh đạo, người nhìn chằm chằm ông đặc biệt nhiều, không thể mắc nữa điểm sai lầm.
Con trai út được chú trọng bồi dưỡng, dần dần bước vào quản lý, Ngưu gia như diều gặp gió.
“Vợ chồng hai người không được, nhưng giám đốc Ninh đã nói, họa không liên lụy đời sau, con cái có thể lãnh thẻ chứng nhận thôn dân.”
Bà thật sự bội phục Ninh Yên, biết ơn từ tận đáy lòng.
Người ta vừa có năng lực vừa có khí thế, đâu giống nghiệp chướng do mình sinh ra, rõ ràng mình đã làm sai, lại làm như người khác đều thiếu nợ hắn.
Nhưng vợ chồng Ngưu Nhị không chỉ muốn như thế, bọn họ còn muốn làm ầm ĩ, liền bị Bí thư Ngưu lấy chổi đuổi ra khỏi nhà.
Bọn họ còn muốn làm ầm ĩ thêm, nhưng bị nhân viên bảo vệ kéo đi.
Mà bên kia, Ninh Yên cũng có chút phiền phức.
Cô bị bí thư chi bộ các đại đội tìm tới, khóc than đủ loại , muốn cô hoá duyên, duỗi tay đòi tiền.
“Đại đội của chúng tôi thật sự thực khó khăn, cơm đều không đủ ăn.”
“Nếu không, thôn dân chúng tôi mỗi ngày tới nhà ăn ăn cơm?”
“Điều kiện của chúng tôi đặc biệt kém, cô có thể hỗ trợ một chút đi, thôn dân trong thôn đều là người một nhà.”
Ninh Yên giận dữ cười, cô kiếm tiền thì dễ, nhưng tại sao lại đưa cho những người không liên quan?
“Các người có khó khăn liền đi tìm công xã, tôi vừa không phải lãnh đạo của các người, lại không phải mẹ các người, tìm tôi có lợi gì?”
Không ai ngờ, một bí thư thôn mở miệng nói, “Mẹ.”
Ninh Yên:…… Chết tiệt! Sĩ diện đều không cần!
“Các vị, các người có thể trồng lúa miến đi, chỉ cần đủ điều kiện đều thu được, đó cũng là một khoản thu nhập.”
Mọi người nhìn nhau, mặc dù có vài đồng, nhưng không thể so với đại đội Cần Phong.
Bọn họ còn muốn lại dây dưa, Ninh Yên đã cầm lấy điện thoại, “Tôi còn có việc, không thể tiếp.”
Bọn họ làm sao chịu đi?
“Giám đốc Ninh, cô ăn thịt liền phân cho chúng tôi chút canh đi, cho chúng tôi một ít phiếu để xoa dịu thôn dân, nói thật, các thôn dân đang gây ồn ào rất nhiều, đây là do cô gây ra, cô phải bồi thường cho chúng tôi.”
Ninh Yên không thích nghe lời này, cũng không tự mình tìm nguyên nhân, lại trách người khác sao có tác dụng.
“Tôi tuyển người ngoài đều tuyển người ưu tú, tổng cộng 150 vị trí, người có tay chân lanh lẹ, nhân cách tốt, có thể đọc viết lại đây ứng tuyển, phụ nữ được ưu tiên.”
Có người không vui, “Dựa vào cái gì?”
Ninh Yên thuận miệng nói, “Đều là công việc cần sự tinh tế, phụ nữ kiên nhẫn hơn.”
Có người tỏ vẻ thông minh, “Con trai tốt nghiệp trung học, nó rất thông minh, để nó đến đây lái xe tải đi.”
“Con gái của tôi cũng rất giỏi, có thể viết và tính toán, rất thích hợp làm kế toán.”