Đến, tất cả đều là hộ gia đình có liên quan.
Ninh Yên không ngại thu hộ gia đình có liên quan, điều kiện tiên quyết có bản lĩnh, đủ nghe lời.
“Sẽ công khai thông báo tuyển dụng, tất cả quá trình công khai công bằng, hoan nghênh mọi người giám sát.”
Nếu bọn họ không rời đi, Ninh Yên liền đi thị sát phân xưởng, không tiện cho bọn họ đi theo.
Dây dưa vài lần, Ninh Yên trực tiếp không gặp.
Ninh Yên cũng không nóng nảy, chậm rãi chờ đợt sóng này qua đi.
Cô còn tưởng rằng huyện sẽ nói vài câu, phân chút lợi ích cho đại đội khác, nhưng kết quả là không có gì, khá tốt.
Mấy nhà xưởng còn đang xây, Ninh Yên tập trung vào nhà xưởng thức ăn chăn nuôi, đặc biệt đi một chuyến đến quân doanh, gặp mặt đoàn trưởng Lỗ, đào được không ít người.
Đáng tiếc, Nghiêm Lẫm đi học đào tạo chuyên sâu, đi tận nửa năm, có khi không liên hệ được.
Lúa nước cũng bắt đầu được gieo trồng, Ninh Xuân Hoa rất coi trọng lĩnh vực này, bảo mỗi nhà cho một đàn ông tráng niên làm việc.
Ninh Yên cũng tự mình chỉ đạo, mỗi một bước đều phải dựa theo cô phân phó.
Mọi người đều rất tin tưởng vào cô, cô sắp xếp như thế nào liền làm như thế ấy, rất phối hợp.
Mỗi bước làm đất, ươm giống, gieo giống, cấy mạ, làm cỏ, Ninh Yên đều quan sát ở bên cạnh.
Thái độ của cô rất nghiêm túc, tự nhiên làm mọi người đều nghiêm túc.
Cô hiện là người đứng đầu tập đoàn Cần Phong, nhưng cô vẫn bận rộn việc đồng áng, điểm này rất đáng ngạc nhiên.
Rõ ràng có thể ở văn phòng để ra lệnh, nhưng cô vẫn đứng ở tiền tuyến bất chấp cái nóng và mồ hôi, làm gương cho binh sĩ, giành được sự kính trọng của mọi người.
Cô có mặt tại hiện trường, không ai không biết xấu hổ lười biếng.
Ninh Xuân Hoa nhìn cháu gái đang ngồi xổm bên ruộng lúa để lập hồ sơ thí nghiệm, mặt cô đều phơi tróc da, rất là đau lòng, “Ninh Yên, cháu nghỉ một chút đi.”
Cô thật sự không cần thiết cố gắng như vậy.
Ninh Yên lại không dám thả lỏng, xoa xoa mồ hôi trên trán, “Lúc này đang gieo trồng quy mô lớn, không thể phạm sai lầm, cháu phải tự quan sát, sang năm thì tốt rồi, mọi người đều có kinh nghiệm, có người thay thế cháu.”
Nông nghiệp là nền tảng của đất nước, đầu tiên phải đảm bảo mọi người ăn no, mới có năng lực làm việc khác.
Phấn đấu để tăng năng suất, tăng gia sản xuất lúa nước trong phạm vi trăm dặm, đó là những gì cô ấy có thể làm cho tất cả mọi người
Bên phía huyện đều rất coi trọng điểm này, đặc biệt phái người tới học hỏi, cũng nhờ cô đến hướng dẫn.
Ninh Yên khắp nơi bôn ba, thật sự rất mệt.
Ninh Miểu xách theo một cái giỏ đi tới, “Chị cả, uống chút nước mơ chua đi.”
Ninh Yên rửa tay, ngồi ở bờ ruộng, cởi mũ rơm ra hít một hơi, Ninh Miểu đau lòng, rót cho cô một ly.
Ninh Yên nhận lấy uống một ngụm, nước mơ ướp lạnh ở giếng chua chua ngọt ngọt, sảng khoái, “Bác cả, em hai, em tư lại đây uống miếng nước đi.”
Ninh Miểu nhìn quanh đám người, đều mang mũ rơm cùng khăn lông, quần áo cũng giống nhau.
Cô có thể nhận ra chị cả của mình từ đám đông trong nháy mắt, nhưng người khác thì không được.
Ninh Xuân Hoa từ trong đám người đi ra, cô nhìn mấy lần mới nhận ra tới, “Bác cả, cháu xin lỗi, cháu không nhận ra.”
Ninh Xuân Hoa:……
Hai con khỉ da đen chạy lại đây, đoạt lấy đồ uống, uống ừng ực.
“Thứ này quá ngon, chị hai, là chị tự làm à?”
“Đương nhiên.” Ninh Miểu rất đắc ý, “Chị cả, ngày mai nữa là cỏ dọn gần xong phải không?”
Cô rất đau lòng chị cả, khuôn mặt rám nắng như thế này.
Da của Ninh Yên phơi nắng liền đỏ, đỏ liền biến thành màu đen và bong tróc da, không phơi nắng liền có thể nhanh chóng khôi phục trắng nõn.
“Ừm” Ninh Yên hơi hơi gật đầu, mặt phơi nóng lên, phỏng chừng cô bị cháy nắng, buổi tối phải đắp mặt nạ dưa chuột, “Ngài mai chị muốn tới trại nuôi heo một chuyến, hẹn gặp xưởng trưởng Ngô, các em muốn đi theo cùng đi không?”
“Đi.” Mấy thanh âm không hẹn mà cùng vang lên.
“Vậy xem nhiều rồi ít nói lại.” Ninh Yên thích dẫn bọn họ đi ra ngoài mở mang tầm mắt, bất kể tốt hay xấu đều nhìn xem.
Cũng giống như loại công việc đồng áng này, tốt cho quá trình trưởng thành của bọn họ.