Nhưng nghĩ đến cử chỉ của xưởng trưởng Diệp, cô suy nghĩ cần thận hơn.
"Mỗi một túi đều mở ra đi."
“Mỗi một túi?" Xưởng trưởng Diệp kinh hô một tiếng, "Vậy cô kiểm tra đến ngày mai cũng không xong.”
"Không sao." Nghiêm Vi chăm chú nhìn chằm chằm vào hàng hóa, mở từng túi ra kiểm tra thực hư.
Ninh Yên liền đứng ở một bên vây xem, những thứ này là hàng hóa đặc thù, cô không hiểu khối này, nên sẽ không tham gia náo nhiệt.
Cô nhìn như dựa vào tường ngẩn người, thật ra khóe mắt vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của xưởng trưởng Diệp.
Theo thời gian trôi qua, thần sắc của xưởng trưởng Diệp càng ngày càng khẩn trương, vô tình hay cố ý nhìn về một góc nào đó.
Hơn một giờ trôi qua, cấp dưới của xưởng trưởng Diệp ho khan một tiếng, "Nghỉ ngơi một chút đi, uống chén trà rồi lại kiểm tra.”
“Đồng chí Nghiêm, cô làm việc quá nghiêm túc, trách không được cấp trên trọng dụng, tôi bội phục nữ đồng chí như cô.”
“Người ta nói phụ nữ có thể chống đỡ nửa ngày, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được ở trên đồng chí Nghiêm.
Một đợt lợi nịnh nọt hướng về phía Nghiêm Vi, Nghiêm Vi chỉ cười nhạt. “Ninh Yên, cô có mệt không?”
“Không mệt." Ninh Yên phất phất sợi tóc, bỗng nhiên ngón tay chỉ về một góc không đáng chú ý, "Qua bên kia kiểm tra.”
Sắc mặt xưởng trưởng Diệp đại biến, "Đồng chí Nghiêm, không giấu gì cô, tôi đặc biệt ghét Ninh Yên, cô biết vì sao không?"
Nghiêm Vi thuận miệng nói, "Ông ghen tị với vẻ đẹp của cô ấy, trẻ hơn ông, có bản lĩnh hơn ông, thông minh hơn ông."
Xưởng trưởng Diệp:...
Đây mặc dù là tình hình thực tế, nhưng cô cứ nói ra như vậy, thật sự được sao? Ông ta không cần mặt mũi sao?
“Ninh Yên, tôi đặc biệt ghét cô, rõ ràng là phụ nữ, lại khinh thường đàn ông chúng tôi, phàm là đàn ông có chút tâm huyết đều không nhịn được.”
Ninh Yên nhướng mày, "Sai rồi, tôi khinh thường đàn ông không có phẩm hạnh không có bản lĩnh, ông phân loại mình vào loại này, còn rất tự mình hiểu lấy.”
Xưởng trưởng Diệp:..
Cẩu nữ nhân này! Ai cũng đừng ngăn cản ông, ông ta muốn cùng cô quyết một trận tử chiến!
Ông ta cắn răng, mặt đen kịt, lời lẽ chính đáng quát lớn, "Cô đây là đang nhục nhã tôi, tôi nể mặt đồng chí Nghiêm, không so đo với cô, nhưng mời cô rời khỏi nhà xưởng hóa chất."
Người phụ nữ này quá nguy hiểm.
Ninh Yên nghiêng đầu nhìn ông ta vài lần, lộ ra một nụ cười ác ma, "Xưởng trưởng Diệp, ông đang chuyển tiêu điểm, chuyển đề tài? Đáng tiếc không thành công, Nghiêm Vi, đến đó kiểm tra."
"Không!”
Nghiêm Vi nhìn người đàn ông chặn ở phía trước, ánh mắt hơi trầm xuống, quay đầu đi ra ngoài.
Mọi người ngây ngẩn cả người, đồng loạt nhìn về phía xưởng trưởng Diệp, xưởng trưởng Diệp cũng rất mơ hồ, "Đồng chí Nghiêm, đồng chí Nghiêm, cô đừng đi mà."
Nghiêm Vi cực kỳ không kiên nhẫn, "Các ông nếu không có thành ý giao dịch, vậy không có gì để nói."
Làm ăn buôn bán không thể làm tốt một chút sao?
Da đầu xưởng trưởng Diệp tê dại, ông ta cũng ý thức được không ổn, nhưng..."Cô kiểm tra đi, tôi chỉ lo lắng cô quá mệt mỏi."'
Nghiêm Vi từ chối cho ý kiến, đi đến góc phòng, tự tay mở túi ra, lấy hàng hóa ra nhìn.
Xưởng trưởng Diệp nín thở nhìn cô, cố gắng làm cho mình trông bình thường hơn.
Nhưng Ninh Yên thấy tay phải ông ta nắm chặt quần, không khỏi nhíu mày.
Nghiêm Vi nhìn nửa ngày không nói một lời, bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, cấp dưới của xưởng trưởng Diệp nhẹ giọng nói, "Đồng chí Nghiêm, còn rất nhiều túi nữa, ngài có thể nhanh lên một chút không? Tất cả mọi người đều đang chờ."
Nghiêm Vi làm như không nghe thấy, lại mở một cái túi khác ra kiểm tra, liên tiếp vài cái túi, sắc mặt cô càng ngày càng khó coi.
"Đây là hàng mà các ông muốn bán cho nhà xưởng của tôi?"
Xưởng trưởng Diệp bày ra dáng vẻ rất mê mang, "Có vấn đề gì sao?"
Nghiêm Vi chỉ vào những túi hàng đó, sắc mặt không thể đoán, "Sau khi bị ẩm phơi khô, tính chất hóa học phát sinh thay đổi, không có cách nào dùng được, các ông sao có thể như vậy?"
Lại còn muốn lừa dối qua cửa.
Sắc mặt xưởng trưởng Diệp thay đổi mấy lần, thề thốt phủ nhận. "Chuyện này là không thể nào, nhất định là cô nhìn lầm rồi."
Cấp dưới của ông ta nhao nhao phụ họa, "Đồng chí Nghiêm, tôi biết cô rất muốn ép giá, nhưng thật sự không thể nhường nữa, dùng thủ đoạn ép giá như vậy, có phải hơi quá không? Tất cả mọi người đều muốn ăn cơm, cô cũng phải thông cảm cho chúng tôi một chút."