Ninh Yên kỳ quái hỏi ngược lại, "Thu tiền đưa biên lai, chuyện thiên kinh địa nghĩa, vì sao lại tức giận? Chẳng lẽ đã tính toán trước sẽ làm gì? Tôi khuyên ông tỉnh lại đi, ông không phải đối thủ của tôi.”
“Cô... " Trong chốc lát, khuôn mặt của xưởng trưởng Diệp lúc thì xanh, lúc thì trắng, lúc thì đen, cực kỳ giống bảng pha màu.
Ninh Yên thưởng thức vẻ mặt thay đổi của ông ta, tinh thần sảng khoái, "Không đưa? Được, lát nữa tôi muốn đi gặp bí thư Chu, thuận tiện nói cho ông ấy một tiếng.”
Xưởng trưởng Diệp tức giận đến đau ngực, không nên khi dễ người như vậy!
Cấp dưới của hắn đứng ra, "Ninh tổng, chúng tôi có ý tốt chiêu đãi cô, như thế nào lại thành tội rồi? Nếu như truyền ra ngoài, về sau ai còn dám chiêu đãi cô?”
Ninh Yên ngay cả mí mắt cũng không chớp một cái, "Không sao, tôi đến căn tin chính quyền huyện ăn, một mặn một chay, sạch sẽ.”
Cô cố ý cắn mạnh hai chữ sạch sẽ, có một thâm ý khác.
Như vậy có nghĩa là đang nói bọn họ không sạch sẽ?
Một cấp dưới khác của ông ta thấy tình thế không ổn, vội vàng nhảy ra phụ họa, "Ninh tổng, cô chê chúng tôi không sạch sẽ? Vậy cô đừng ăn.”
“Anh xác định?” Ninh Yên đặt đũa xuống, chậm rãi lau miệng, "Được rồi, tôi không ăn nữa, tôi sẽ đi tìm bí thư Chu, cùng ông ấy thảo luận một chút về chi phí ăn uống của công ty, vì sao có một số đơn vị ăn sang như vậy, là chính phủ trợ cấp sao? Nếu đúng như vậy, tôi cũng muốn tranh thủ một chút.”
Cô làm bộ đứng lên đi ra ngoài, xưởng trưởng Diệp chạy như bay tới, ngăn cản đường đi của cô, "Ninh tổng, bọn họ không biết nói chuyện, cô đừng so đo như bọn họ, tôi thay bọn họ nói xin lỗi cô.”
Ông ta nháy mắt với cấp dưới, "Các cậu mau tới đây xin lỗi đi.”
Các cấp dưới thật nghẹn khuất, toàn bộ quá trình đều bị đè ép, nhưng địch mạnh hơn ta, đành phải nói xin lỗi.
Ninh Yên khoanh tay trước ngực, thần sắc lãnh đạm, "Tôi muốn biên lai.”
“Đưa, lập tức đưa." Xưởng trưởng Diệp khổ sở trong lòng, nhưng ông ta không thể nói, "Tiểu Trương, mau đi viết biên lai.”
“Vâng.”
Chỉ một lát sau, một tờ biên lai được đưa đến trước mặt Ninh Yên, cô hơi nhíu mày, "Không có con dấu thì không được, mau đóng dấu, sao các ông làm việc cẩu thả như vậy?"
Cấp dưới nhìn về phía xưởng trưởng Diệp, xưởng trưởng Diệp vốn định lừa gạt, nhưng mắt thấy Ninh Yên khôn khéo như vậy, còn có thể làm sao bây giờ? "Đóng đi."
Chỉ là một tờ biên lai thôi, có thể xảy ra chuyện gì?
Nhưng nhìn Ninh Yên thu hồi biên lai, đáy lòng xưởng trưởng Diệp dâng lên một cỗ bất an mãnh liệt.
Ninh Yên mỉm cười với ông ta, nụ cười cổ quái, tất cả da gà trên người của xưởng trưởng Diệp đều nổi cả lên. “Ninh tổng, nếu không..." Thu hồi biên lai lại?
“Còn ăn hay không?" Ninh Yên lấp đầy mấy miếng cơm, đã ăn no một nửa, "Không ăn thì đi làm việc?”
Thường thường, rất nhiều chuyện sẽ bị hủy chỉ bởi chi tiết, một việc nhỏ bé không đáng kể sẽ thay đổi toàn bộ cục diện.
Xưởng trưởng Diệp nhất thời quên mất chút mê hoặc kia, "Ăn, đương nhiên ăn.”
Trở lại bàn ăn, xưởng trưởng Diệp giống như mất trí nhớ, vẫn muốn rót rượu cho Nghiêm Vi và Khương Tế, nhưng lần nào cũng thất bại.
Ninh Yên nhìn thấy, như có suy nghĩ.
Thật vất vả mới ăn cơm xong, Nghiêm Vi muốn đến kho kiểm hàng, xưởng trưởng Diệp vội vàng cười nói, "Không vội, đi dạo quanh khu vực nhà xưởng trước, tiêu thụ thức ăn đã.”
Nghiêm Vi và Ninh Yên nhìn nhau, đây là đang phòng ngừa kiểm hàng?
"Không cần, tôi còn có việc không thể ở lâu, xử lý xong sớm một chút đi sớm một chút, xưởng trưởng Diệp, nếu như không tiện kiểm hàng, vậy việc hợp tác này quên đi."
Xưởng trưởng Diệp không khỏi nóng nảy, "Không không, chúng tôi sợ chiêu đãi không chu toàn, mời.”
Đoàn người đi tới kho hàng, cửa lớn mở ra, một cỗ không khí nặng nề đập vào mặt.
Ninh Yên bịt miệng mũi, lui về phía sau hai bước nhìn vào bên trong, nhà kho tương đối lớn.
Xưởng trưởng Diệp đưa bọn họ đến góc phía đông, "Đồng chí Nghiêm, đây là hàng, cô kiểm tra cho kỹ đi.”
Nghiêm Vi nhìn hàng hóa chất thành núi nhỏ, hơi nhíu mày, phất phất tay.
Trợ lý Khương Tế tiến lên mở túi ra, cẩn thận từng li từng tí lấy hàng ra, Nghiêm Vi lấy kính lúp ra cẩn thận xem xét, chất lượng không tệ, xem như loại một.