Nhưng mặc kệ bọn họ khuyên thế nào, Nghiêm Vi cũng mặc kệ, liếc mắt nhìn trợ lý bên cạnh, "Thật ngại quá, tôi uống rượu sẽ dị ứng, sẽ khó thở, vì làm ăn mà liều mạng, không đáng."
Trợ lý của cô, Khương Tế là một chàng trai trẻ, đứng lên chủ động chắn rượu.
Nhưng mục tiêu của đám người xưởng trưởng Diệp là Nghiêm Vi, không nể mặt Khương Tế.
"Đồng chí Nghiêm, từ trước đến nay tôi chưa từng nghe nói qua có chuyện như vậy, cô đang gạt tôi đúng không?"
Sắc mặt Nghiêm Vi trầm xuống, đã không còn kiên nhẫn nữa, một đám đàn ông lớn tuổi lại đi mời một cô gái uống rượu, an tâm cái gì?
Ninh Yên đúng lúc nhảy ra, "Đó là do ông không có kiến thức.”
Ánh mắt xưởng trưởng Diệp rơi xuống người cô, trong mắt hiện lên một tia ám sắc, "Đồng chí Nghiêm không uống, vậy thì cô uống, cô không phải tiếp khách sao? Trước tiên tự uống ba ly.”
Ninh Yên nhàn nhạt liếc ông ta một cái, như cười như không, "Đây là muốn chuốc say chúng tôi? Rốt cuộc là có ý đồ gì?”
Tim xưởng trưởng Diệp đập thình thịch, Ninh Yên có chút tinh quái, "Phụ nữ đều thích suy nghĩ lung tung, nhiều người ở đây như vậy, tôi có thể có ý đồ gì? Đây là quy củ trên bàn cơm, người khác kính rượu cô, cô không uống chính là không cho người ta mặt mũi.”
Lần trước phải ăn thiệt thòi, ông ta vẫn còn ghi tạc trong lòng, tùy thời chuẩn bị đánh trả.
Ninh Yên cũng quen thói của ông ta rồi, mở miệng nói: "Tại sao tôi phải nể mặt ông? Lần trước đánh ông cũng không nể mặt.”
Bây giờ cô là người phát ngôn của tập đoàn Cần Phong, đã sớm ngang hàng với xưởng trưởng Diệp, nhưng xưởng trưởng Diệp còn ra vẻ tôi bảo cô uống rượu, là đang coi trọng nể mặt cô.
Sắc mặt Diệp xưởng trưởng tái mét, đồ khốn kiếp này! “Cô nói cái gì? Cô lặp lại một lần nữa.”
Người sống cần mặt, cây sống cần da, trước mặt nhiều cấp dưới như vậy đánh mặt ông ta, ông ta tức điên rồi, tức giận thật sự.
Ninh Yên khẽ mỉm cười, nhưng ý cười không đến đáy mắt, “Rốt cuộc tôi cũng biết vì sao hiệu quả và lợi nhuận của nhà xưởng hóa chất không tốt rồi, hóa ra toàn bộ tiền đều chi tiêu vào việc vui chơi giải trí, thân là xưởng trưởng, dẫn đầu công quỹ ăn uống, làm cho cả nhà xưởng đều đi xuống, các công nhân có biết không? Các lãnh đạo có biết không? Quần chúng bên ngoài có biết không? Nếu như không biết, tôi giúp ông tuyên truyền một chút?”
Cô rất biết phản kích như thế nào, làm như thế nào khiến đối phương đắn đo, đánh rắn đánh bảy tấc, vừa ra tay liền là chỗ yếu hại của đối phương.
Dưới tình huống tất cả mọi người ăn không đủ no, ngươi ăn thịt cá, còn có rượu uống, như vậy thì làm sao khiến cho người ta không cảm thấy ghen tị chứ? Làm sao không tức giận?
Còn lấy công quỹ ăn uống, đó càng là tử huyệt.
Xưởng trưởng Diệp và cấp dưới của ông ta đều sợ trắng mặt, "Cô... cô hiểu lầm rồi, chúng tôi vì chiêu đãi khách từ xa đến, để bày tỏ thành ý, mới muốn dùng hết biện pháp bày một bàn như vậy, chính là muốn cho khách hàng ăn ngon một chút, về phần tiếp khách này, chúng tôi đều phải tự bỏ tiền ra."
Xưởng trưởng Diệp cố gắng hoàn thành lời nói, tâm mệt mỏi không chịu được, mọi oán khí đều ghi ở trên đầu Ninh Yên, "Đúng rồi, Ninh tổng, cô cũng ăn, cũng phải bỏ tiền, cám ơn.”
Ninh Yên chậm rãi gắp một miếng thịt dê, "Được, đưa biên lai cho tôi.”
Xưởng trưởng Diệp ngẩn ngơ, tuy rằng còn không rõ biên lai này dùng để làm gì, nhưng theo bản năng cảm thấy không tốt.
“Biên lai? Chẳng lẽ cô còn muốn lấy về thanh toán? Ninh tổng, như vậy không tốt, cô đang chiếm tiện nghi của nhà nước.”
Ninh Yên cười nhẹ nhàng mở miệng, "Đương nhiên không phải, tôi sợ vừa rời khỏi nhà xưởng này, sẽ truyền ra tin tức bất lợi cho tôi, để đề phòng người khác vu oan cho tôi, vẫn phải đề phòng một chút.”
Trên đời này xấu hổ nhất là cái gì? Chỉ mới nghĩ, còn chưa có hành động đã bị đánh trở lại, cái loại cảm giác này đúng là quá chua xót.
Xưởng trưởng Diệp muốn hắt nước bẩn lên người Ninh Yên, nhưng cô đã sớm nói toạc ra, bảo ông ta phải làm sao bây giờ?
Phụ nữ quá thông minh, thật đáng ghét.
“Cô coi chúng tôi là cái gì? Chúng tôi không phải loại người như vậy.”