Bên A cường thế, làm cho người ta không có cách nào cự tuyệt.
Ninh Yên thuận lợi tiến vào khu vực nhà xưởng, tùy ý nhìn lướt qua, cửa vào nối liền một căn tin, ba tòa nhà hai tầng là nhà xưởng, tòa nhà nhỏ ngoài cùng bên tay trái là ký túc xá, bên tay phải là một nhà kho khổng lồ, có chút cổ xưa, nhưng chiếm diện tích rất lớn.
Cô tỏ vẻ rất hài lòng.
Xưởng trưởng Diệp đứng ở bên cạnh Nghiêm Vi, nhưng vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Ninh Yên, thấy khóe miệng cô lộ ra nụ cười kỳ dị, lập tức có dự cảm không tốt.
“Ninh Yên, cô đừng nhìn lung tung, khu vực nhà xưởng của chúng tôi đều là cơ mật, nếu bị tiết lộ, cô phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
Ninh Yên khịt mũi coi thường, làm việc không được, trốn tránh trách nhiệm là sở trường, nhà xưởng hóa chất không đổ mới là chuyện lạ.
“Cơ mật gì chứ? Cơ mật sắp đóng cửa sao? Đây không phải là bí mật công khai sao? Thành tích không tốt, đây là trách nhiệm của xưởng trưởng, ông nên kiểm điểm bản thân.”
Xưởng trưởng Diệp và cấp dưới của ông ta nghe thấy vậy thì biến sắc, bọn họ cực lực che giấu chân tướng thế nhưng vẫn bị người ngoài biết được.
Ai nói? Còn là bí mật công khai? Chẳng lẽ cả thế giới đều biết?
Xưởng trưởng Diệp càng là kinh giận đan xen, "Cô... cô nói bậy, cô đây là không muốn thấy tôi sống tốt.”
Ninh Yên mỉm cười, "Ông vui là được rồi, dù sao nhà xưởng hóa chất có đóng cửa hay không cũng không có liên quan đến tôi? Đến lúc đó công nhân thất nghiệp sẽ tìm ông tính sổ, người bị đánh thành đầu heo cũng là ông."
Xưởng trưởng Diệp:...
Bỗng nhiên nghĩ đến lần bị hành hung vào trước kia, mặt đều đau.
Trong phòng họp, xưởng trưởng Diệp và Nghiêm Vi triển khai một cuộc đàm phán kịch liệt, Ninh Yên thờ ơ lạnh nhạt, toàn bộ quá trình đều không nói lời nào.
Nhiệm vụ của cô là quan sát, nghiên cứu địa hình, phân tích thông tin, kịp thời sửa chữa sai lầm.
Đừng thấy Nghiêm Vi rất cởi mở, nhưng ở trước mặt người bên ngoài, rất là nghiêm túc, dáng vẻ nghiêm trang giải quyết việc chung rất có thể dọa người.
Cuối cùng, vẫn là Nghiêm Vi tốt hơn, đè thấp giá cả xuống thêm mấy điểm.
Xưởng trưởng Diệp chỉ cầu mau chóng rời tay, tâm lý liền rơi vào thế hạ phong.
Trước khi ký tên, Nghiêm Vi yêu cầu kiểm tra hàng trước, đây là lý do chính đáng, phía nhà xưởng không có lý do từ chối.
Nhưng xưởng trưởng Diệp đánh thái cực quá mạnh, kéo đông kéo tây nửa ngày, "Tôi thấy thời gian không còn nhiều lắm, đồ ăn đã chuẩn bị xong, ăn cơm trước rồi lại đi kiểm hàng.”
Đúng là đã đến giờ cơm, Nghiêm Vi không từ chối.
Khác với bữa ăn công tác đơn giản của tập đoàn Cần Phong, nhà xưởng hóa chất mở bếp nhỏ, chuẩn bị một bàn thức ăn lớn, bốn mặn bốn chay, còn chuẩn bị rượu.
Ninh Yên mím môi, đã mắc nợ rồi mà còn ăn uống như vậy? Bình thường cô muốn ăn một miếng thịt bò cũng khó, bọn họ ngược lại, cả một chậu lớn.
Xưởng trưởng Diệp còn dương dương đắc ý khoe khoang, "Đồng chí Nghiêm, món thịt dê kho tàu này là món ăn đặc sắc của nhà xưởng chúng tôi, người bình thường đều không ăn được.”
“Món thịt bò hầm khoai tây này cũng là món ăn ngon cực kỳ khó có được, thịt bò kho cũng rất ngon miệng, cô nếm thử đi.”
Không ai gọi Ninh Yên, coi cô như không có ở đây, cố ý lạnh nhạt với cô, Ninh Yên cũng không tức giận, yên lặng ăn.
Ừm, thịt dê này không tanh, béo mà không ngấy, lại thêm một miếng nữa.
Thịt bò kho mặn thơm ngon, cho vào miệng là tan, lại thêm một miếng nữa.
Xưởng trưởng Diệp cầm lấy chai rượu rót hai ly, một ly đưa tới trước mặt Nghiêm Vi, cười như Di Phật, "Đồng chí Nghiêm, độ rượu này không cao, thích hợp cho nữ đồng chí các cô uống, nào, tôi rót đầy cho các cô."
"Lên."
Nghiêm Vi giơ tay ngăn lại, "Tôi chưa bao giờ uống rượu, cảm ơn ý tốt.”
Xưởng trưởng Diệp liều mạng mời rượu, "Không uống rượu thì làm sao được? Đây là khinh thường chúng tôi? Chê chúng tôi là người thô lỗ?”
Những người khác cũng cùng nhau khuyên, "Đúng vậy, đồng chí Nghiêm, uống một chén, chúng ta trời nam đất bắc lại có thể quen biết nhau ở chỗ này, là một loại duyên phận khó có được, hẳn là nên cùng nhau uống một chén."