Làm một người lãnh đạo, cô cũng không thể mở ra tiền lệ này.
Điểm mấu chốt này không thể bỏ, hơn nữa cái này chỉ là khởi đầu, càng về sau sẽ càng phiền toái.
Nhưng gây dựng sự nghiệp chính là như vậy, làm một cái xí nghiệp lớn sao có thể dễ dàng được?
Vừa nghe thấy sẽ sa thải, người có thân thích có tốt chất không tốt liền ngậm miệng.
Còn thân thích có tốt chất tốt, vậy nói rõ là có hy vọng, để cho họ đi thi thử một lần.
Mọi người nói chuyện phiếm một lúc thì Nghiêm Vi đã trở lại, ngồi ở bên cạnh Ninh Yên mà tinh thần không yên.
Ninh Yên cũng không hỏi, vừa ăn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, vô cùng vui sướng.
Đã đến giờ, đoàn người của bí thư Chu tới, mọi người đều đồng loạt đứng lên chào đón.
Bí thư Chu đưa tay phải lên hạ xuống một cái: “Mọi người ngồi đi, buổi đấu giá hôm nay là do thư ký Tiền chủ trì, hoan nghênh mọi người mạnh dạn tham gia, thời gian của mọi người đều quý giá, bắt đầu đi.”
Thư ký Tiền đứng ở trước đài, lớn tiếng tuyên bố bắt đầu hội đấu giá, hắn giới thiệu đơn giản về tình huống, lịch sử, diện tích, tài sản các loại của xưởng hóa chất.
“Lần này không tách ra để bán đấu giá, bán đấu giá toàn bộ xưởng, bao gồm đất, nhà xưởng, máy móc, kỹ thuật các loại, nhưng có một điều kiện là người mua được cần phải đảm bảo được kế sinh nhai của công nhân ở trong xưởng, không thể sa thải, cần phụ trách đến cùng.”
“Căn cứ vào nguyên nhân này, lần này giá khởi điểm là 55 triệu, mỗi lần tăng giá thấp nhất là một triệu.”
So với suy đoán trước đó của Ninh Yên hơi thấp chút.
Thư ký Tiền nhìn xung quanh bốn phía: “Mọi người có gì muốn hỏi không? Hiện tại có thể hỏi.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều không ai có ý đồ gì, còn hỏi cái gì.
Bỗng nhiên một thanh âm từ trong góc truyền ra: “Tôi muốn hỏi thử, vấn đề nợ nần của xưởng hóa chất xử lý như thế nào?”
Ninh Yên nhìn qua, là một người đàn ông trung niên xa lạ, chưa từng gặp qua.
Thư ký Tiền có biết thông tin về hắn, tên là Tăng Công được xưởng hóa chất ở tỉnh phái đến.
Trên nguyên tắc là không thể tiếp nhận huyện khác, Nghiêm Vi nhờ vào vụ tổn thất vừa rồi nên mới được phá lệ.
Nhưng loại người ở bên trên thế này không có cách nào từ chối được, nhưng nếu người ta chịu tiếp nhận cũng là một chuyện tốt.
“Thanh toán xong nợ nần sẽ không còn bất luận phiền toái gì nữa.”
Tăng Công hơi gật đầu: “Đám công nhân này không thể sa thải, không thể khai trừ, nếu như phạm phải sai lầm thì sao?”
Vấn đề an trí những công nhân đó mới là trọng điểm, trong huyện tốn nhiều công sức như vậy chính là muốn giữ được công việc cho những người đó.
“Chỉ cần không chạm đến pháp luật, phạm chút lỗi nhỏ có thể ghi tội, có thể phê bình.”
Tăng Công nhíu nhíu mày: “Có thể đổi công việc không?”
Thư ký Tiền nhìn về phía bí thư Chu, bí thư Chu kẽ gật đầu, lúc này hắn mới nói: “Đây là quyền lực của lãnh đạo xưởng.”
Có nghĩa là chỉ cần lưu lại trong xưởng, phát một phần tiền lương là được, còn ở cương vị gì thì không quản được.
“Tôi không còn vấn đề gì.” Tăng Công ngồi về chỗ.
Ninh Yên nhìn về phía vị trí ngồi của Tăng Công, nhẹ giọng nói: “Nghiêm Vi, đối thủ cạnh tranh của cô xuất hiện rồi.”
Nghiêm Vi cũng không ngốc, người ta hỏi cẩn thận như vậy, ý đồ rất rõ ràng: “Là chúng ta.”
Trên đài, thư ký Tiền vẫn đang hỏi: “Còn có ai muốn hỏi nữa không?”
Hỏi liên tiếp ba tiếng đều không có ai hỏi nữa, hắn vung bàn tay lên: “Vậy bắt đầu bán đấu giá.”
Nghiêm Vi là người thứ nhất giơ thẻ: “56 triệu.”
Tăng Công cũng đi theo giơ thẻ lên: “57 triệu.”
“58.”
“60.”
Mọi người đều cho rằng hôm nay chỉ là một sân khấu nhạt nhẽo, ai ngờ được còn có thể nhìn thấy khung cảnh kịch liệt như vậy.
Theo từng tiếng kêu phát ra, mọi người đều bị cảm nhiễm, không tự chủ được nhiệt huyết sôi trào, hận không thể tự mình xông lên ra giá.
“65 triệu.” mặt Nghiêm Vi đỏ rần, cảm xúc dâng cao, giá cả theo rất sát, đây là hai người chuyên môn đấu với nhau.
“67 triệu.”
Nghiêm Vi nghiến răng: “70 triệu.”
Tăng Công chau mày, ngón tay cái theo bản năng bấu chặt, giá này đã đạt tới giới hạn của hắn.