Sau khi hắn trầm mặc, không khí trong hội trường cũng càng ngày càng căng thẳng hơn.
“70 triệu lần một, 70 triệu lần hai…” Thư ký Tiền ngừng lại, cổ vũ nói: “Tăng Công, cậu còn có cơ hội.”
Tăng Công hít một hơi thật sâu: “71 triệu.”
Lúc này, áp lực toàn trường đặt lên trên người Nghiêm Vi, cô như bị vớt ra từ dưới sông mồ hôi chảy đầm đìa, giá cả này đã rất cao.
Cô theo bản năng nhìn về phía Ninh Yên, ánh mắt tràn ngập do dự.
Trong lòng Ninh Yên nhẹ thở dài một hơi, bán đấu giá tranh đua là tranh đua tố chất tâm lý.
Cô hơi hơi gật đầu, Nghiêm Vi la lên một tiếng: “72 triệu.”
Tầm mắt Tăng Công dừng ở trên người Ninh Yên, bỗng nhiên giương giọng hỏi: “Vị này cũng đang âm thầm tham dự sao?”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Ninh Yên, thần sắc khác nhau.
Thần sắc Ninh Yên bất biến, vô cùng xinh đẹp: “Không, cô ấy nhìn tôi là đang hỏi tôi có thể cho cô ấy mượn chút tiền hay không?”
Câu trả lời của cô nằm ngoài dự đoán của Tăng Công: “Cô mở ngân hàng sao?”
“Chuyện này quan trọng sao? Tôi cùng không điều tra bối cảnh của ông mà đúng không?” Ninh Yên không thèm để ý hỏi ngược lại một câu, tiếp tục nói: “Đây là phòng đấu giá, ai ra giá cao thì được, đua chính là thực lực.”
Đúng, cạnh tranh chính là tiền, trò chơi của người giàu.
“Tăng Công, đến lượt ông.”
Ánh mắt Tăng Công lúc sáng lúc tối, trán chảy đầy mồ hôi nhễ nhại: “73 triệu.”
Rõ ràng đã đạt tới cực hạn vẫn còn tiếp tục tranh, tâm Nghiêm Vi loạn như ma, cứ từ bỏ như vậy lại không cam lòng: “75 triệu.”
Thư ký Tiền không nhịn được nhắc nhở một câu: “Nếu như lấy được rồi lại từ bỏ, tiền ký quỹ phải sung công, còn phải chịu hình phạt nhất định, việc này đã nói rõ trước đó.”
“75 triệu lần thứ nhất, bảy mươi lăm triệu lần thứ hai.” Hắn nhìn về phía Tăng Công: “Vị đây có muốn nói gì không?”
Tăng Công che trán lại không hé răng, hắn thật sự tận lực rồi, quyền hạn không đủ nếu vượt mức cho phép khi quay về sẽ bị phạt.
Thư ký Tiền đợi vài giây, hắn không phản ứng lại, ông hít sâu một hơi: “75 triệu lần ba, chúc mừng người mang thẻ số 7 này đã mua lại được.”
Toàn trường không nhịn được mà cùng thở ra nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới phát hiện ra ai cũng căng thẳng vô cùng, sau lưng đều đã ướt đẫm, kích thích!
Bí thư Chu đã thu hết vào mắt, phảng phất như mở ra một thế giới mới, loại hội đấu giá này… sau này còn có thể làm nha!
Nghiêm Vi làm trò trước mặt mọi người, lớn tiếng hỏi: “Giám đốc Ninh, cô có thể cho tôi mượn bao nhiêu tiền?”
Ninh Yên đè đè cái trán lại, bộ dáng rất bất đắc dĩ: “Tôi có gom góp được 2000 đồng, bạn trai tôi mấy năm nay tham gia quân ngũ tiền tích góp được cùng với tiền thưởng khoảng 4000 đồng, đều đưa cho cô mượn hết.”
Là mượn tư nhân, không liên quan gì với tập đoàn Cần Phong nha.
Tăng Công cau mày hỏi: “Cái này không phải là bán đấu giá cho đơn vị sao? Sao lại phải mượn của tư nhân?”
“Tôi vượt mức, cần phải tự mình bổ sung, ài, quá xúc động không quản được bản thân, không thể tiếp tục như vậy, hối hận muốn chết.” Trên mặt Nghiêm Vi lộ ra vẻ vô cùng khổ sở: “Tăng Công, nếu không thì chúng ta thương lượng một chút, ông tới tiếp nhận đi?”
Trong lòng Tăng Công vốn dĩ vẫn còn không thoải mái, giờ có chút vui vẻ, vui sướng khi thấy người khác gặp họa nói: “Phụ nữ ấy à, tâm tư thật sự thiển cận, không có đầu óc gì, coi như là mua một bài học đi, con đường tự cô chọn thì tự mình đi.”
Đặt mình trong hoàn cảnh đó mới biết được không khí của hội đấu giá này quá dễ làm người ta choáng váng đầu óc, hắn cũng thiếu chút nữa không khống chế nổi mình.
Nghiêm Vi không nhịn được trợn mắt: “Tăng Công, ông không muốn hỗ trợ thì thôi đi, còn nói như vậy, đàn ông ấy à chính là vừa keo kiệt lại không độ lượng, hứ.”
Cứ như vậy, ở dưới ánh mắt đồng tình của mọi người, Nghiêm Vi làm xong hình tượng con mèo ngu ngốc cho không tiền của mình đi, thuận lợi lấy được quyền sở hữu của xưởng hóa chất, chính thức thay tên thành xưởng hóa học Tường Vi, trên danh nghĩa là phân xưởng của xưởng hóa học của Thượng Hải ở tỉnh Hắc Hoành Sơn.