Nhưng ngoại trừ Thẩm Lan là người do giám đốc Ninh chỉ định, ba người khác đều là do chính hắn chọn lựa đề bạt lên quản lý, vấn đề xảy ra trên người ai đều nói rõ là bản thân hắn có mắt như mù.
Kế toán Ninh Hải, là thôn dân của tập đoàn Cần Phong, giám đốc sản xuất Phương Quân Vĩ, là nam thanh niên trí thức cùng phòng, trưởng phòng nhân sự Ngải Tâm Viễn, cũng là nam thanh niên trí thức cùng phòng nốt, ba người này đều là học viên đứng đầu trong lớp học tập kỳ thứ nhất.
“Trong số mọi người ai thu hối lộ?”
Sắc mặt Ninh Hải trở nên khó coi: “Tôi không có, tôi không phải loại người như vậy.”
Ngải Tâm Viễn chau mày: “Xưởng trưởng, có phải cậu nghĩ sai rồi không? Rốt cuộc là ai đã nói bừa thế? Đây là không tín nhiệm chúng ta rồi.”
Lòng Phương Vĩ Quân tràn đầy căm phẫn: “Đúng vậy, xưởng trưởng, vừa mới bắt đầu đã gây chuyện như vậy, rõ ràng là ghen ghét chúng ta đó, nên tra kỹ một chút xem, ngăn cản lại hành vi bất chính này.”
Chỉ có Thẩm Lan không hé răng, như đang suy tư gì.
Diệp Hưng Học nhìn qua một lượt, đều không phát hiện ra sơ hở gì: “Thẩm Lan, sao cô không nói lời nào?”
Thẩm Lan là phó xưởng của hắn, cũng là người phụ nữ duy nhất ở trong tầng quản lý, nhưng không ai dám bỏ qua sự tồn tại của cô.
Không có cách nào, cô ấy là được Ninh Yên đích thân chỉ định, làm phó lãnh đạo của xưởng dấm, quyền hạn chỉ dưới Diệp Hưng Học.
Nói cách khác cô có quyền lực nối thẳng lên phía trên.
Thẩm Lan nhấp môi: “Tra rõ đi, chỉ cần đã làm thì sẽ lưu lại dấu vết, đây là lời giám đốc Ninh đã nói.”
Cô nỗ lực học tập giống giám đốc Ninh, muốn trở nên giống với Ninh Yên, không dựa dẫm vào bất cứ kẻ nào, chỉ dựa vào bản thân mà có được sự tôn kính của người đời.
Thần sắc Diệp Hưng Học cực kỳ nghiêm trọng: “Giám đốc Ninh chỉ cho chúng ta thời gian ba ngày, ba ngày sau cô ấy sẽ ra tay, đến lúc đó mọi người đừng nghĩ đến chuyện giữ được mặt mũi, tra cho rõ đi.”
Mọi người đều mặt ủ mày chau: “Nhưng chuyện này rõ ràng là từ không thành có mà, tra như thế nào đây?”
Diệp Hưng Học hơi trầm ngâm: “Báo cáo lại những người mà mọi người tiếp xúc trong quá trình làm việc mấy ngày gần đây đi, có chuyện gì khả nghi cũng phải báo lên.”
Bên chỗ hắn hùng hùng hổ hổ tra xét, còn Ninh Yên thì đưa Ninh Anh Liên theo đi đến thành phố một chuyến, gặp được người đến báo cáo kia, là một người đàn ông trẻ tuổi, vẻ mặt hung hãn, tên là Phương Tiểu Đông.
Hắn vừa nhìn thấy Ninh Yên đã lớn tiếng nói: “Giám đốc Ninh, tôi muốn hai vị trí vào làm việc, cho rồi sẽ không gây chuyện nữa.”
Nhân viên làm việc ở một bên không hẹn mà cùng nhíu mày, người này…
Ninh Anh Liên tức muốn chết, loại người gì thế này, thế này là xem như tống tiền đi.
Một nhân viên tiến lại tiếp đón: “Đồng chí Ninh Yên, chúng tôi để cô đến đây để đối chất với nhau.”
Nếu đã tố cáo, vậy chắc chắn cần đi qua một số lưu trình.
Ninh Yên hơi hơi gật đầu, lấy ra hai đồ vật: “Đây là bảng báo danh của Phương Tiểu Đông, đây là bài thi hắn viết, chưa từng sửa qua.”
Trên giấy báo danh viết rất rõ thông tin cá nhân, tốt nghiệp trung học, là cư dân của thành phố Hải Thanh.
Tuy là tốt nghiệp trung học, nhưng bài thi hắn viết xấu không muốn nhìn, cả bài đều có dấu đỏ thẫm gạch sai, chỉ có 25 điểm.
Nhân viên công tác nhìn thấy bài thi như vậy, khóe miệng co giật, thành tích như vậy sao còn không biết xấu hổ nói bị trượt một cách vô lý chứ?
“Đây là bài thi cậu viết sao?”
Biểu tình Phương Tiểu Đông cứng đờ: “Không phải bài thi của tôi, bị người thay đổi rồi.”
Nhân viên có hơi mờ mịt: “Gì vậy? giám đốc Ninh, cô thấy thế nào?”
Mặt Ninh Yên không có biểu cảm gì nhìn lướt qua, lấy ra một tờ bài thi hoàn toàn mới: “Như này đi, phiền cậu ở trước mặt tất cả mọi người làm lại một lần nữa, nếu vượt qua 60 điểm tôi sẽ đặc cách cho cậu trúng tuyển.”
Phương Tiểu Đông trợn tròn mắt, người phụ nữ này có thủ đoạn thật lợi hại, vậy mà đã liệu trước được mọi chuyện? trách không được có thể ngồi vào địa vị cao như vậy: “Tôi không làm, dựa vào cái gì bắt tôi làm lại một lần nữa? tôi không phục.”