Thanh âm của cô dừng lại một chút rồi nói: “Báo là giám khảo thu tiền hối lộ.”
Tiền hối lộ? Ninh Yên chau mày: “Gọi Diệp Hưng Học tới đây.”
“Được.”
Lúc Diệp Hưng Học đi đến còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cả người thần thái bay bay, khí phách hăng hái.
Khái niệm làm chủ quản lý một cái nhà máy và giám đốc kinh doanh không giống nhau, hắn thích làm người trước hơn, nhất ngôn cửu đỉnh, mọi việc đều là do hắn không chế.
“Giám đốc Ninh, cô tìm tôi sao?”
Ninh Yên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Lần này thông báo tuyển dụng là do cậu phụ trách, xảy ra chuyện cũng là do cậu xử lý.”
“Hả?” Diệp Hưng Học cho là lỗ tai của mình có vấn đề, đã xảy ra chuyện? sao có thể được?
“Xảy ra một chuyện tư lợi làm rối loạn kỷ cương…” Ninh Yên nói lại mọi chuyện một cách đơn giản.
Gương mặt tươi cười của Diệp Hưng Học suy sụp: “Giám đốc Ninh, chuyện này tuyệt đối không có khả năng, chắc chắn là người không trúng tuyển trong lòng không thoải mái, đi vu cáo.”
Tin tức này giống như một cái tát thật mạnh, đánh vào trên khuôn mặt tự mãn đắc chí của hắn, đánh đến nỗi hắn phát ngốc.
Ninh Yên nhàn nhạt nhìn hắn: “Thân là một người lãnh đạo, gặp phải loại chuyện này trước tiên phải điều tra mà không phải là lập tức thề thốt phủ nhận.”
“Toàn bộ quá trình tôi đều nhìn chằm chằm, sao có thể…” Sắc mặt Diệp Hưng Học biến đổi, không khỏi nóng nảy: “Chẳng lẽ cô nghi ngờ tôi nhận hối lộ?”
“Chủ quan mà nói, cậu không ngu xuẩn như vậy, tự tay hủy đi tương lai. Khách quan mà nói, tôi tin tưởng chứng cứ hơn.” Ninh Yên hành sự quyết đoán, gió cuốn sấm rền, trực tiếp hạ lệnh: “Tôi cho cậu một cơ hội tự điều tra, ba ngày sau còn không có một kết luận đáng tin cậy tôi sẽ phải ra tay.”
Một khi cô ra tay, uy phong mà Diệp Hưng Học thật vất vả thông qua thông báo tuyển dụng dựng lên được sẽ như rác bị quét đi.
Diệp Hưng Học như bị một chậu nước lạnh xối từ trên đầu xuống, rùng mình một cái, lần đầu tiên hắn phát hiện ra làm xưởng trưởng không dễ dàng như vậy.
Làm tiêu thụ chỉ cần giao tiếp cùng người khác, đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm ra ngoài, mà làm xưởng trưởng phải quản tất cả mọi chuyện, còn phải biết quản lý người.
Hắn cho rằng mọi chuyện đã được khống chế ở trong tay mình, hóa ra chỉ là ảo giác.
Nhưng hắn vẫn ôm một chút hy vọng, có lẽ chỉ là hiểu lầm, là lời đồn thôi, đoàn đội mà hắn quản lý không có vấn đề gì.
“Đã rõ, trong vòng ba ngày nhất định sẽ cho cô một câu trả lời vừa lòng.”
Ninh Yên nhìn thần sắc nghiêm trọng của cấp dưới, gần đây hắn có chút tự mãn, những người khác trong tầng quản lý cũng có vấn đề tương tự.
Nên gõ tỉnh một chút mới tốt.
“Không chỉ là tôi, bên thành phố cũng đang đợi kết quả, việc này đã kéo lên tới thành phố rồi, tôi đã sớm nói thông báo tuyển dụng nhất định phải công bằng công chính, cần tận lực thanh liêm, phải làm cho đa số người đều tin phục.”
Để mọi người đều tin phục là không thể nào, người không được tuyển vào chắc chắn sẽ không vui, nhưng cho dù muốn gây chuyện cũng không thể để họ gây được chuyện gì.
Thành phố? Áp lực của Diệp Hưng Học tăng lên gấp bội, mọi chuyện đều đã rầm rộ rồi sao?
Lần đầu tiên hắn làm nhân vật chính đã để xảy ra chuyện như vậy, tâm tình vô cùng rối rắm, ngực như bị một tảng đá lớn đè lên.
Hắn nhìn thấy Ninh Yên quả lý cả một tập đoàn thành thạo dễ dàng, mà lúc đến phiên chính mình quản lý một xưởng mới phát hiện… không có đơn giản như vậy.
Quả nhiên là chỉ người trong cuộc mới hiểu được.
“Cuối cùng tôi cũng hiểu câu nói kia của cô, năng lực càng lớn trách nhiệm lại càng lớn, đứng càng cao lưng đeo càng nhiều.”
“Đi đi.” Ninh Yên phất phất tay: “Tôi chỉ cần chân tướng.”
Diệp Hưng Học vội vàng rời đi, gọi những giám khảo cùng tham gia chấm điểm lại, tổng cộng có năm người đều là cùng nhau phụ trách làm việc.
Bài thi viết là cùng nhau chấm, phân đoạn phỏng vấn cũng chấm điểm cùng nhau, theo lý thuyết là không có lỗ hổng.
Thẩm Lan sợ ngây cả người: “Xưởng trưởng, cậu nói cái gì? Lặp lại lần nữa đi.”
Diệp Hưng Học lạnh lùng nhìn các cấp dưới của mình, nếu lần đều tra này thật sự điều tra ra chuyện gì, bản thân hắn là một giám thị không tránh khỏi cùng bị liên lụy chịu trách nhiệm.