Đáng giận là cô ta không biết chữ!
Anh cả Hứa đứng bất động, ánh mắt ngơ ngác: “Anh cũng báo danh, vì sao lại không được tuyển chọn?”
Mọi người đều ngơ ra, ngay cả chị dâu Hứa cũng hiện ra vẻ mặt ngoài ý muốn, hắn lén lút báo danh sao? Trách không được hôm nay hắn cứ tâm thần không yên.
Hứa Trân sảng khoái nói: “Anh so với em kém ưu tú hơn thôi.”
Anh cả Hứa chịu đả kích lớn: “Anh là đàn ông.”
Hứa Trân trợn mắt lên, là đàn ông thì ghê gớm sao, thời đại không giống nhau, cũng không nhìn lại xem người cầm quyền là ai.
Bọn họ có thói quen được hưởng đặc quyền, đến một ngày nào đó bỗng nhiên lại trở thành nam nữ bình đẳng liền chịu không nổi mà.
“Nam nữ đều là 15 người, không phục thì đi hỏi giám đốc Ninh đi.”
Anh cả Hứa ở trong xưởng nước tương là một công nhân bình thường, nhưng ai không muốn làm lãnh đạo chứ, cho dù làm chức chủ nhiệm của một phân xưởng cũng rất tốt.
“Em gái, anh nhớ rõ em và giám đốc Ninh có chút giao tình, chi bằng em giúp anh đi hỏi thử đi.”
“Giao tình cái gì?” Hứa Trân thấy kỳ quái hỏi lại: “Cô ấy đã từng giúp đỡ em, có ân với em, cô ấy cũng đã giúp qua rất nhiều người, nhưng ở trong mắt cô ấy em và những người khác không có gì khác nhau.”
Giám đốc Ninh để cho cô biết được bộ mặt thật của tên đàn ông chó chết kia trước khi kết hôn, đồng nghĩa với việc đã cứu nửa đời sau của cô.
Hiện giờ lại cho cô cơ hội trân quý này, đời này cô sẽ không bao giờ quên ân tình của giám đốc Ninh.
Là giám đốc Ninh đã thay đổi cả cuộc đời cô, cho cô cơ hội nghịch thiên cải mệnh.
“Em không dám hỏi, em cảm thấy anh dám sao?”
Anh cả Hứa trầm mặc.
Mẹ Hứa không hiểu rõ hỏi: “Tính tình giám đốc Ninh rất tốt, đối với ai cũng cười tủm tỉm, rốt cuộc các con sợ cái gì?”
Khóe miệng Hứa Trân giật giật, đó là do mẹ chưa thấy qua bộ dáng giám đốc Ninh rút dao rồi.
Còn anh cả Hứa, hắn chỉ cần nhìn thấy lãnh đạo liền căng thẳng, không biết nên nói cái gì cho phải, nhìn thấy giám đốc Ninh ở xa xa liền sẽ… không tự chủ được tránh đi.
Cho nên, rốt cuộc hắn vì cái gì mà lại cảm thấy bản thân rất được, còn chủ động báo danh chứ? Chính là bình thường như vậy lại có tự tin đến thế.
Đương nhiên không ai dám đi hỏi, đây là quyết định của Ninh Yên, thông tri xuống dưới là đã xong việc.
Cô ở trên lầu 4, trải qua hai tầng kiểm soát mới đi vào phòng thí nghiệm.
Ngoại trừ nhân viên thí nghiệm ra, không có sự cho phép của cô bất luận kẻ nào cũng không được ra vào phòng thí nghiệm.
Ba phòng thí nghiệm đều rất im ắng, các giáo sư hết sức chuyên chú làm việc, vô cùng nghiêm túc.
Trợ thủ Ninh Nhị ở bên cạnh nhìn thấy chị đến, phất phất tay hướng về phía cô lại không dám phát ra tiếng động, sợ quấy rầy đến các giáo sư.
Ninh Yên lẳng lặng nhìn một lát, cầm lấy nhật ký thí nghiệm ở trên bàn lật xem.
Bản thiết kế máy kéo kiểu mới? có thể tiết kiệm một phần ba dầu?
Vại tự động lên men? Có thêm công năng quấy khí?
Máy rót nước tương dấm? thiết bị đơn cấp chống thẩm thấu?
Thiết bị xử lý nước bẩn…
Thật nhiều, tất cả đều là hạng mục muốn nghiên cứu khai phá, những vị giáo sư này quá đáng giá, một người có thể làm công việc của mười người.
Cô buông tư liệu trong tay ra, ra dấu tay cho Ninh Nhị, dặn hắn chăm sóc tốt cho các giáo sư, có việc thì đi tìm cô.
Mỗi phòng thí nghiệm cô đều đi dạo qua một vòng, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đi xuống lầu.
Ngày thường dù rất bận cô vẫn phải chạy lại đây đi dạo, mỗi lần đi đều có thể làm cô cảm nhận được lực lượng của khoa học kỹ thuật.
Cô triệu tập tầng quản lý lại mở một hội nghị thường kỳ, trao đổi một chút tình hình công việc.
Sau khi họp xong, cô mới đi từ phòng họp ra Ninh Anh Liên đang đứng chờ ở cửa liền chạy lại: “Giám đốc Ninh, đã xảy ra chuyện.”
“Làm sao vậy?”
Ninh Anh Liên hạ giọng nói: “Thông báo tuyển dụng xảy ra vấn đề, có một ứng viên không được tuyển vào lên thành phố khiếu nại tập đoàn của chúng ta, nói là quá trình thông báo tuyển dụng không công chính…”