Bên kia, Hứa Trân nắm chặt tay lại, hốc mắt phiếm hồng, kích động đến nỗi rơi nước mắt.
Cô xoay người chạy về nhà, đẩy cửa lớn ra, chị dâu hơi hơi nhíu mày: “Sao cô lại quay lại rồi?”
Còn anh cả đang làm một băng ghế nhỏ, bận rộn không thèm ngẩng đầu lên, làm như không biết gì cả.
Mẹ Hứa nghe tiếng đi ra ngoài, vẻ mặt không vui: “Nói chuyện kiểu gì thế? Đây là em chồng của cô, đây là nhà của nó.”
Trước kia bà không dám đứng lên, còn phải trông cậy vào con dâu và con trai dưỡng lão, nhưng hiện tại bà đã đủ 60 tuổi, được hưởng đãi ngộ có tiền dưỡng lão, không làm việc cũng không bị đói chết.
Bà cầm chút tiền ấy đi đến nhà ăn ăn cơm căn bản cũng ăn không hết.
Tiền là ruột gan con người, có tiền rồi cái gì bà cũng không sợ.
Chị dâu Hứa cũng không vui vẻ gì, xụ mặt nói: “Mẹ, cô em chồng này cũng già đầu rồi, cô ấy lớn tuổi không chịu kết hôn sao mà được? người khác sẽ nhìn nhà của chúng ta thế nào chứ?”
Cô ta chất một bụng oán khí: “Lần trước con giới thiệu cho cô ấy đối tượng, cô ấy vậy mà chướng mắt, cô cũng không nghĩ lại xem bản thân đã từng trải qua chuyện bị từ hôn, người khác không chê là đã tốt lắm rồi.”
Còn chọn cái gì chứ? Có người bằng lòng lấy cô ta đã không tồi rồi.
Sắc mặt Hứa Trân rất khó coi, từ sau khi xảy ra chuyện cô chỉ một lòng lao đầu vào công việc, tạm thời không suy xét đến chuyện kết hôn nữa, muốn để mọi chuyện trôi qua rồi nói sau.
Nhưng lại bị chị dâu ghét bỏ cho là mất mặt, vì để tránh bị hai bên kẹp ở giữa khó sống nên cô liền vào ở trong ký túc xá tập thể.
Cô có thể tự nuôi sống chính mình, còn có chỗ ở, vì sao phải muốn để bản thân chịu thiệt?
Mẹ Hứa giận tím mặt: “Câm mồm, A Trân bị cái thằng Trần Bình Bình kia lừa, bọn họ chỉ mới đính hôn thôi.”
Bà cũng hy vọng con gái kết hôn sớm một chút, nhưng người khác giới thiệu đối tượng cho họ toàn là nhà có tang vợ, nhà nghèo không cưới được vợ, muốn để Hứa Trân giúp đỡ cả nhà chồng nghèo khổ.
Còn như đối tượng mà con dâu giới thiệu cho là thân thích của nhà cô ta, một tên du thủ du thực! cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, trộm cắp, loại người này làm sao có thể gả?
Nhà họ Hứa cũng đã phân gia, con dâu cả nhà họ Hứa tự lập nhà khác, chồng đi làm ở xưởng nước tương, còn cô thì chăm sóc hai đứa nhỏ ở nhà làm việc nhà, một nhà bốn người sống rất dễ chịu.
Cô cũng không sợ mẹ chồng.
“Dù sao tính chất giống nhau cả, đều đã đi qua cùng người đàn ông khác.”
Ngụ ý là không còn sạch sẽ nữa.
Mẹ Hứa giận run cả người: “Cô… cô…”
Thân thể của bà không tốt, Hứa Trân sợ bà tức điên, chạy lên đỡ lấy tay bà: “Mẹ, con trở về để nói cho mẹ một tiếng, con được chọn rồi.”
Mẹ Hứa vẫn còn chưa phản ứng lại được: “Cái gì?”
Hứa Trân rưng rưng nước mắt cười nói: “Lớp học tập lần hai, con được tuyển vào rồi.”
Mẹ Hứa giữ chặt lấy cánh tay của con gái, kích động vô cùng: “Thật sao?”
Hứa Trân dùng sức gật đầu, đây là cơ hội thay đổi vận mệnh của cô: “Cực kỳ chuẩn xác, mẹ, con sẽ học tập thật tốt, tranh thủ cho bản thân một cơ hội.”
Mẹ Hứa mừng rỡ như điên: “Được, thật tốt quá.”
Anh cả Hứa nãy giờ ở bên cạnh giả chết không dám tin tưởng nhìn vào em gái: “Có phải là nhầm lẫn rồi hay không? Sao em có thể được tuyển chọn?”
Hứa Trân đối với người anh cả này không có sắc mặt tốt gì, cảm tình anh em sớm đã không bằng được trước đây.
“Sao mà em biết được? Nếu không thì anh đi hỏi giám đốc Ninh đi? Mỗi một người đều là do cô ấy chọn lựa.”
Nhắc tới giám đốc Ninh, không ai dám lỗ mãng.
Chị dâu Hứa chuyển động tròng mắt, nhiệt tình lên tiếng: “Em gái, em đứng đó làm gì? Mau ngồi đi, chị lấy quả ngọt bánh quy ra cho em.”
Ngày thường ăn kẹo bánh quy đều là lén lút giấu đi, hôm nay vậy mà có thể lấy ra, thật sự là chuyện hiếm lạ.
Cô ta trừng mắt nhìn chồng của mình một cái: “Anh mau đi pha trà cho em gái nhanh lên, ngẩn người làm cái gì?”
Thái độ của cô ta thay đổi lớn, đơn giản là cô ta biết tiến vào được lớp học tập này tương lai sẽ sáng chói vô cùng.