[Thập Niên 80] Đừng Khuyên Nữa, Ta Chỉ Muốn Trồng Trọt ( Dịch Full)

Chương 582

Chương 582 -
Chương 582 -

Mà cô cũng cần giao một phần báo cáo tháng để cấp cho huyện xem, để bí thư Chu xem qua.

Ninh Yên cầm mỗi một bản báo cáo tháng xem kỹ lại một lần, ghi lời nhận xét và ghi chú lại.

Chờ đến khi cô xem xong tất cả các báo cáo đã tới thời gian tan làm, cô nhìn thoáng qua đồng hồ, thu thập lại đồ vật trên bàn.

Bỗng nhiên động tác của cô ngừng lại, nhìn vào bài thi rồi lâm vào trầm tư, đầu óc chợt lóe lên linh quang.

Cuối cùng cô cũng biết không đúng chỗ nào rồi.

Cái này… là khống chế điểm, khống chế một cách tinh chuẩn, đặt đúng 79 điểm, không xuất sắc nhưng đảm bảo đậu.

Đề toán học này rõ ràng rất khó, nhưng sau khi giải ra rồi lại xuất hiện những sai lầm đơn giản cấp thấp, sai chút số lẻ.

Cô không cảm thấy đây là do sơ ý làm sai, chủ nhân của bài thi hẳn là vô cùng rõ ràng.

Vừa có được phỏng đoán như vậy, cô liền kiểm tra lại bài thi một lần nữa, càng thêm chứng thực được điều này.

Nhân tài dạng gì có thể làm đến mức khống chế điểm một cách chính xác chứ? Học bá!

Được, cô phải tra ra được bối cảnh liên quan đến Lâm Vũ Mặc này, nếu là nhân tài, vậy phải đào lại đây, còn về việc thành phần gia đình của đối phương có vấn đề… vấn đề của ba vị giáo sư hẳn là còn lớn hơn.

Nhưng cô vẫn cảm thấy cái tên Lâm Vũ Mặc này rất quen tai, rốt cuộc đã nghe qua ở đâu rồi?

Trong lòng cô đầy tâm sự đi ra khỏi văn phòng, vừa ra liền nhìn thấy một hình bóng quen thuộc: “Tiểu Yên.”

Là Nghiêm Lẫm, Ninh Yên cảm thấy kinh ngạc vui mừng: “Anh chờ bao lâu rồi? sao lại đứng ở bên ngoài thế này?”

Nghiêm Lẫm yên lặng nhìn vào hai mắt cô: “Hôm nay anh bị mắng.”

Ninh Yên lo lắng giữ chặt tay hắn lại: “Hả, bị ai mắng? Em giúp anh mắng lại.”

“Là ông nội.”

Ninh Yên trầm mặc, tên này càng ngày càng nghịch ngợm: “… Anh làm gì vậy?”

Im bặt không nhắc tới chuyện mắng lại người ta nữa.

Trong mắt Nghiêm Lẫm hiện lên ý cười: “Nói anh dạy hư Nghiêm Vi, công việc đang tốt không chịu làm, một hai phải từ chức chạy đi làm vớ vẩn.”

Nghiêm Vi đã chính thức từ chức, đi đến chỗ này bắt tay làm việc, thái độ chuẩn bị đối đầu với một cuộc chiến lớn.

Ninh Yên cũng không biết cha mẹ cô ấy nghĩ như thế nào: “Chuyện này liên quan gì đến anh? Ông nội Nghiêm không nói đạo lý nha, em đưa anh đi ăn ngon.”

Tình cảm ông cháu hai người rất tốt, người ngoài như cô xen lẫn vào cái gì.

Nghiêm Lẫm vươn đôi tay ôm lấy cô: “Ôm một chút là tốt rồi.”

Ninh Yên thật sự có lý do hoài nghi hắn đang mượn cơ hội chiếm tiện nghi của cô, nhưng không có chứng cứ.

Hắn yếu ớt như vậy sao? Nói đùa cái gì vậy.

Cô im lặng cho hắn tùy ý ôm, chỉ một lúc sau đã thấy bụng thì thầm kêu lên.

“Em đói bụng.”

Nghiêm Lẫm không nỡ buông cô ra: “Đi, ăn cơm thôi.”

Ninh Yên dẫn hắn đến nhà ăn, gọi hai món chay hai món mặn, sau đó mang về nhà ăn cùng nhau.

Ninh Nhị nhìn thấy bọn họ trở về, môi nhấp nhấp: “Anh Nghiêm Lẫm, sao anh lại tới đây nữa?”

Trong nhà đã nấu xong canh xương sườn và canh cà chua trứng gà, chỉ chờ chị về là ăn cơm.

Nghiêm Lẫm rất thoải mái ngồi xuống bên cạnh Ninh Yên: “Lần sau anh mang mấy đứa đi thành phố chơi.”

“Chẳng hiếm lạ gì.” Ninh Nhị cứ cảm thấy anh sẽ cướp đi chị cả, sau đó không cho chị với các em trai em gái sống qua ngày lành nữa.

Rõ ràng Ninh Yên mới là người cường thế nhất.

Nghiêm Lẫm nhướng mày: “Vậy vừa hay, anh sẽ đưa chị của em đi.”

“Em đi!” Ninh Nhị cắn chặt răng.

Ninh Miểu bưng khay lại: “Chị, rửa tay chưa?”

Được rồi, Ninh Yên lôi kéo Nghiêm Lẫm đi rửa tay rồi quay lại, cuối cùng cũng ăn được đồ ăn thơm ngào ngạt.

Đang ăn Nghiêm Lẫm bỗng nhẹ giọng hỏi: “Chủ nhật có rảnh không?”

“Có chuyện gì?”

Nghiêm Lẫm rất thích ăn cơm nhà học Ninh, so với đồ ăn ở nhà ăn hoàn toàn không giống nhau, có loại hương vị gia đình: “Chủ nhật có một đại hội thể thao khá thú vị, mời rất nhiều cô gái trẻ tuổi, Nghiêm Vi cũng đi.”

Hiện giờ Nghiêm Vi đang ở trong xưởng, cơ hội gặp mặt cũng không nhiều lắm.

Ninh Yên nháy mắt đã hiểu: “Là hội xem mắt hả?”

Bình Luận (0)
Comment