Vì để trợ giúp các chiến sĩ thoát khỏi cảnh cô đơn, cũng thật nỗ lực mà.
“Đúng vậy.”
“Em rảnh.” Ninh Yên cũng muốn thả lỏng một chút: “Nghiêm Vi còn chưa có bạn trai đúng không?”
“Đã từng xem mắt, có điều không thành công.” Nghiêm Lẫm nói mơ hồ sơ lược.
Ninh Yên đã quen nhìn thấy chuyện cặp đôi tan tan hợp hợp, cũng không cảm thấy có gì không đúng.
“Không sao cả, cũ không đi mới không đến… sao lại nhìn em như vậy?”
Ngữ khí Nghiêm Lẫm có chút kỳ quái: “Em thật phóng khoáng.”
Ninh Yên lập tức hiểu ra, hướng mặt về phía hắn cười ngọt ngào: “Em là người có danh tiếng có năng lực, nhưng tất nhiên đối với anh không thể không phóng khoáng.”
Cô cười rất xán lạn, Nghiêm Lẫm được dỗ trong lòng nở hoa: “Em chỉ biết nịnh anh.”
Ninh Yên cố ý nói giỡn: “Vậy em đi nịnh người khác được không?”
“Em dám.” Nghiêm Lẫm không nhịn được nhéo nhéo mặt cô, thật bướng bỉnh mà.
“Khụ khụ.” Ninh Nhị ho khụ một tiếng, nhắc nhở cho hai người bọn họ còn tồn tại, bọn họ vẫn chỉ là trẻ con nha.
Hai người không xấu hổ một chút nào, thoải mái hào phóng, Ninh Yên cười tủm tỉm thay đổi đề tài: “Đúng rồi, nhà gái là ở đơn vị gì?”
“Cái nào cũng có, các loại ngành nghề, cụ thể thì sắp xếp từ đội hậu cần.” Nghiêm Lẫm ăn xong một chén lại lấy thêm một chén nữa, không coi bản thân là người ngoài một chút nào.
“Giúp anh coi chừng Nghiêm Vi một chút, huyện Hoành Sơn là địa bàn của em, trong nhà rất lo lắng cho em ấy, bác gái anh tức phát điên rồi.”
Đối với nhà họ Nghiêm mà nói, Nghiêm Vi là một cô gái phản nghịch, vẫn luôn không ngừng lăn lộn, không chịu nghe lời người lớn nói.
“Đã biết.”
Cơm nước xong, Nghiêm Lẫm gấp gáp kéo Ninh Yên ra ngoài vận động, còn không cho Ninh Tứ làm cái đuôi nhỏ đi theo.
Muốn đơn độc ở với bạn gái một lúc.
Hai người dạo ở quảng trường một chút, đến giờ này mà vẫn náo nhiệt vô cùng: “Hả, quảng trường của các em lại có thay đổi mới.”
Cửa hàng ở hai bên quảng trường đã bắt đầu buôn bán, có tiệm cắt tóc, có cửa hàng may vá, cửa hàng đồ ăn vặt, thịt xiên các loại, đã trễ thế này mà vẫn còn mở cửa, lại còn có khách hàng tới.
“Đây cũng là dưới danh nghĩa của tập đoàn Cần Phong sao?”
Lúc trước khi Ninh Yên sắp xếp bố cục đã suy xét tới tất cả mọi mặt, chờ hoàn cảnh mở rộng ra là những mặt tiền có sắp xếp cửa hàng đó sẽ phát huy ra công dụng lớn, hiện giờ chỉ mở mấy cửa hàng, còn những cái khác cho công nhân thuê làm ký túc xá.
“Đúng vậy, công nhân càng ngày càng nhiều, nhu cầu đối với sinh hoạt cũng cần phải đuổi kịp nha.”
Nghiêm Lẫm kinh ngạc nhìn về một chỗ: “Đó là bưu cục sao?”
Ninh Yên rất kiêu ngạo: “Đúng vậy, chuyên phục vụ công việc tập đoàn.” chủ yếu là mở tài khoản tài chính lưu động.
Nghiêm Lẫm cảm thấy có chút hơi thái quá, những thứ này đều đã lập thành một trấn nhỏ rồi, các thôn dân không cần ra khỏi cửa cũng có thể hưởng thụ được cuộc sống tiện lợi.
Trong lúc vô ý tầm mắt Ninh Yên nhìn thấy được một hình bóng quen thuộc, hả?
Cô chọc chọc vào người đàn ông bên cạnh: “Anh xem đó là ai?”
Nghiêm Lẫm nhìn theo tay cô, lập tức ngây ngẩn cả người: “Nghiêm Vi? Sao em ấy lại ở chỗ này? Khoảng thời gian này cô ấy không đến nhà em… người đàn ông bên cạnh em ấy là ai?”
Người đàn ông kia đang đưa lưng về phía hắn, chỗ đứng có ánh sáng khá tối, rất khó nhận biết.
Nhưng thật ra Ninh Yên liếc mắt một cái đã nhận ra được: “Là Diệp Hưng Học.”
Nghiêm Lẫm cảm thấy vô cùng kỳ quái: “Sao bọn họ lại ở bên nhau? Bọn họ có quen biết sao?”
Ninh Yên cũng không biết tình huống như thế nào, trong ấn tượng của cô hình như không có quen biết: “Đi qua hỏi thử đi.”
Cô trực tiếp đi thẳng đến, so với việc đoán già đoán non, không bằng trực tiếp sảng khoái hỏi đi.
“Nghiêm Vi, sao em lại ở chỗ này?” Âm thanh Nghiêm Lẫm vang lên trong gió.
Nghiêm Vi và Diệp Hưng Học đồng thời quay đầu lại, biểu tình của hai người rất bình thường.
“Em tới tìm Tiểu Yên, có một chút việc muốn hỏi cô ấy, làm sao vậy?”
Nghiêm Lẫm nhìn chằm chằm vào mặt cô: “Buổi tối muộn không nên chạy đi lung tung, nguy hiểm.”
“Đại đội Cần Phong rất an toàn.” Nghiêm Vi không cho là đúng, hai bên đường có đèn sáng, còn có bảo vệ, trực ban 24/7, các biện pháp an toàn bố trí rất hợp lý.