Mấu chốt là Ninh Yên đã từng hạ qua một mệnh lệnh, ai dám phạm tội ở chỗ này cả nhà đều bị sa thải, vĩnh viễn không được tuyển dụng.
Ai dám làm xằng bậy?
Nghiêm Lẫm vẫn nhìn chằm chằm vào cô em họ, một cô gái từng có một công việc rất tốt, một hai phải chạy đến địa phương xa lạ làm việc, cha mẹ người nhà đều bị cô làm cho đau hết cả đầu.
Diệp Hưng Học tựa hồ hiểu ra cái gì, chủ động giới thiệu: “Tôi và Nghiêm Vi trước kia đã từng quen biết.”
Nghiêm Vi thoải mái gật đầu: “Đúng vậy, anh ấy là anh trai của bạn cùng lớp em.”
“Trùng hợp như vậy?” Ninh Yên rất kinh ngạc: “Trước đó sao không nghe thấy nhắc tới chuyện này.”
“Chuyện này có cái gì đáng để nhắc? cũng không phải chuyện lớn gì.” Nghiêm Vi giữ chặt lấy tay cô, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Nghe nói chỗ mấy người xuất hiện chuyện thi thay? Đã điều tra xong chưa?”
Vẻ mặt hóng hớt, hứng thú dạt dào.
Chuyện này Nghiêm Vi biết, nhưng Ninh Yên là trùm cuối, nói không chừng biết đến nhiều tin tức hơn, cũng không biết vì sao cô tin tưởng như vậy.
Diệp Hưng Học chủ động giải thích: “Giám đốc Ninh, người cử báo kia là một tên chơi bời lêu lỏng, gần đây vì để có thể đón được một người quả phụ về mà làm ầm ĩ một trận với người trong nhà, hắn gây chuyện như vậy là để lừa bịp tống tiền, chúng ta không thể khuất phục như vậy được.”
Thời gian một ngày tra được những thứ đó, tốc độ rất nhanh.
Ninh Yên nhướng mày: “Cậu cũng chỉ tra được những thứ đó thôi sao?”
Diệp Hưng Học ngây người, không phải như vậy sao? “Tạm thời tôi tra được như vậy, còn đang tiếp tục đào sâu.”
Ninh Yên khẽ lắc đầu, không tỏ ý kiến gì vẫy vẫy tay rời đi.”
Lòng Diệp Hưng Học trầm xuống, Nghiêm Vi đồng cảm nhìn Diệp Hưng Học: “Hiển nhiên giám đốc Ninh đã biết được nhiều nội tình hơn, cậu tra không được, có điều đừng quá khổ sở, năng lực cậu không bằng cô ấy là sự thật mọi người đều biết đến, cố lên.”
Thanh âm Nghiêm Lẫm không kiên nhẫn vang lên: “Nghiêm Vi, còn không đi sao? Mau đi theo.”
Nghiêm Vi lập tức chạy nhanh biến mất.
Diệp Hưng Học rất uể oải, đau đầu.
Bên cạnh có một cái gương so sánh đối chiếu thật lớn, mỗi ngày hắn đều phải hoài nghi lại năng lực của mình.
Hắn lắc đầu thở dài, đi về phía xưởng, tính thức đèn xuyên đêm tiếp tục làm việc.
Đi đến nửa đường hắn gặp được hai nam thanh niên trí thức Phương Quân Vĩ và Ngải Tâm Viễn, hai người đang đi bộ tiêu cơm.
Ngải Tâm Viễn nhiệt tình chạy lại: “Diệp xưởng trưởng, sắc mặt cậu không tốt, hẳn là đang mệt, mau trở về nghỉ ngơi đi.”
Diệp Hưng Học làm gì có tâm tình nghỉ ngơi: “Trở về tăng ca, lấy tất cả danh sách trúng tuyển, giấy báo danh và bài thi lại đây, tôi tra qua hết một lần.”
Hai người nhìn nhau: “Không phải đã ra kết luận rồi sao?”
“Tôi phát hiện mọi chuyện không đơn giản như vậy.” Diệp Hưng Học khẽ nhíu mày, hắn đang bị dắt lầm đường sao?
Hắn không khỏi nhìn về phía hai người trước mắt, đều là đồng bọn ăn ở cùng nhau mấy năm, tình cảm thâm hậu, có cơ hội hắn lập tức đề bạt bọn họ lên, nhưng, bọn họ thật sự đáng giá tín nhiệm sao?
“Ngày mai tôi đi tìm cái tên ăn chơi kia nói chuyện cho rõ, xem thử có đầu mối mới hay không.”
Vẫn là nên giáp mặt nói chuyện với người ta.
Phương Vĩ Quân gật gật đầu: “Chủ ý này không tệ, không bằng để tôi đi, cậu ở lại chỗ này chủ trì đại cục.”
Diệp Hưng Học đã ý thức được bản thân phạm phải một sai lầm, tai nghe là giả, mắt thấy là thật, không bao giờ được để mọi thứ đi qua trung gian, mà phải làm đến nơi đến chốn: “Tôi tự mình đi.”
Bên kia, Nghiêm Vi xáp mặt lại cười lấy lòng: “Ninh Yên, tôi muốn xin cô giúp tôi một chuyện gấp.”
“Chuyện gì?”
“Cho tôi mượn Ninh Anh Liên đi.” Mấy ngày nay Nghiêm Vi vẫn luôn thực hiện huấn luyện quân đội, sửa chữa những người cứng đầu, thu phục những công nhân cũ.
Vô cùng lao lực, không phải là vất vả bình thường.
Nhưng càng như vậy càng khơi dậy lòng hiếu thắng của cô.
“Một mình tôi làm không xuể, cần một trợ thủ giỏi giúp đỡ, Ninh Anh Liên là thư ký vạn năng, cái gì cũng biết.”
Ninh Anh Liên làm việc cẩn thận nhanh nhẹn, năng lực rất mạnh, đáng tiếc là người một tay Ninh Yên bồi dưỡng ra.