Kỳ thật cô đã từng lén lút đào góc tường, nhưng nói cái gì Ninh Anh Liên cũng không chịu đồng ý, tiền lương gấp đôi cũng không được.
Cô ấy chỉ muốn đi theo Ninh Yên, nói là kiên định, an tâm, có thể học được nhiều thứ hơn nữa.
Ninh Yên mở miệng từ chối: “Không được, tôi cũng cần người.”
Tới thời điểm này Nghiêm Vi vẫn chưa từng đem theo người nào, đơn thương độc mã, lúc này mới biết được thế đơn lực mỏng.
“Không phải cô còn có hai trợ lý sao? Tạm thời cho cùng làm việc chung đi, cô đã nói sẽ giúp tôi!”
Ninh Yên bị chèo kéo không chịu nổi, xoa xoa giữa mày: “Được rồi, đi một tuần.”
Nghiêm Vi còn không hài lòng: “Nửa tháng mới có thể làm tôi đi vào quỹ đạo được.”
Ninh Yên hơi ghét bỏ cô, không thể đề bạt người từ phía dưới lên rồi bồi dưỡng sao? Cứ nhìn chằm chằm vào đồ ăn trong chén người khác là chuyện gì chứ? “Tôi hỏi ý kiến Ninh Anh Liên một chút.”
“Cô ấy hoàn toàn nghe cô.” Không phải Nghiêm Vi không nghĩ đến việc sẽ bồi dưỡng người từ phía dưới, mà là đang ở giai đoạn quan sát, không thể hoàn toàn tín nhiệm những người đó.
Ninh Anh Liên thì không giống vậy, không cần đề phòng cô ấy dở trò gì: “Cho nên đừng tìm cớ nữa, tôi coi như cô đã đồng ý rồi, cô cũng là một cổ đông đó.”
Ninh Yên trợn trắng mắt, cô và Nghiêm Lẫm cho mượn tiền xem như đã chiếm cổ phần rồi à, hai người cộng lại chia tám thành, đã nói sẽ không tham dự quản lý, chỉ nhận chia tiền hoa hồng và kỹ thuật duy trì.
Hiện tại lại tới mượn người của cô thì tính thành cái gì?
Cuối cùng, vẫn đồng ý.
Nghiêm Lẫm ho khụ một tiếng: “Nghiêm Vi, ông nội gọi điện lại đây, dặn em mọi chuyện phải cẩn thận, không nên tiếp xúc cùng người không đứng đắn, em là cô gái trẻ tuổi, càng phải chú ý đến thanh danh hơn.”
Hắn không phải đang trọng nam khinh nữ, nhưng mà xã hội này chỉ khoan dung với đàn ông.
Một khi nam nữ tư tình bị phát hiện, người đàn ông chỉ bị nói một câu phong lưu, còn có người hâm mộ nữa.
Nhưng phụ nữ thì sao, sẽ bị nhục nhã là dâm phụ, bị nghìn người chỉ trỏ, đây là hiện thực.
Nghiêm Vi rất không vui: “Không phải Ninh Yên cũng là cô gái trẻ tuổi sao? Sao anh không nói với cô ấy mấy lời này?”
Nghiêm Lẫm nhàn nhạt trả lời: “Em ấy có thể làm được một chuyện, đó là mặc kệ đứng nói chuyện với ai người khác đều sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn em ấy nữa, đều công nhận em ấy mạnh, chướng mắt những tên đàn ông đó.”
“Cho dù là truyền ra tiếng gió gì, mọi người cũng sẽ kiên định nhận định là người khác ghen ghét em ấy, là tin tức giả.”
“Em làm được không?”
Khóe miệng Nghiêm Vi giật giật: “Chuyện này thật không khoa học.”
“Nhưng em ấy làm được.” Nghiêm Lẫm nhướng mày: “Có lẽ, còn có thêm một cái nữa, đó là tìm được một người bạn trai rất ưu tú, làm cho những người đàn ông khác xấu hổ mà thẹn.”
Nghiêm Vi hừ lạnh một tiếng, xoay đầu không thèm để ý đến hắn nữa, đàn ông tự luyến đều không phải người.
Ninh Yên đặc biệt gọi Ninh Anh Liên đến, dò hỏi ý nguyện của cô, Ninh Anh Liên rất vui, coi như là xuất ngoại vậy, có thể lấy hai phần tiền lương sao lại không làm.
Trước khi đi, cô cố ý nói một câu: “Đúng rồi, giám đốc Ninh, chị suýt chút nữa quên nói với em, người coi thi ở điểm thi của Lý Á Ninh là Phương Vĩ Quân và Ngải Tâm Viễn.”
Ninh Yên không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào: “Đã biết, sau khi chị đi qua nói ít làm nhiều, đừng đắc tội với người khác.”
“Đã biết.” Ninh Anh Liên cũng rất muốn được kiến thức qua thế nào là không khí dùng quân huấn để chỉnh đốn, nhất định rất thú vị.
Mà bên khác, Lý Á Ninh bị đưa tới trước mặt Diệp Hưng Học, cả người đều rất căng thẳng: “Xưởng trưởng, ngài tìm tôi sao?”
Diệp Hưng Học bình tĩnh nhìn hắn, ánh mắt có chút phức tạp: “Cậu có gì muốn nói?”
Vẻ mặt Lý Á Ninh mê mang: “Tôi không hiểu.”
Diệp Hưng Học chỉ nhìn thấy sự mê mang, không có căng thẳng hổ thẹn gì, chau mày lại.
“Cậu biết Phương Tiểu quân sao?”’
Lý Á Ninh mới 20 tuổi, tuổi khá nhỏ, mặc một cái sơ mi trắng còn mới bảy phần, nhìn bộ dáng có vẻ gia cảnh không tồi: “Không quen biết, hắn là ai?”