Vô cùng tự nhiên, không có chút chột dạ nào.
Diệp Hưng Học lạnh lùng nói: “Cậu và Phương Vĩ Quân cùng Ngải Tâm Viễn trước đây hẳn đã quen biết nhau rồi.”
Hắn đã điều tra qua, giám khảo chẩm điểm kia chính là hai người đó.
Nghĩ đến việc là hai người này có vấn đề, tâm tình của hắn vô cùng phức tạp, nghen khuất muốn chết.
Người khác đâm dao sau lưng thì thôi đi, bị người mình tín nhiệm đâm dao sau lưng, cảm giác đó thật sự là không chịu nổi.
Hắn chỉ hy vọng là bản thân mình suy nghĩ nhiều.
Lý Á Ninh càng mê man hơn: “Không quen, tôi là người ở huyện thành, hôm thi là lần đầu tiên đi tới công xã Vĩnh Ninh, càng đừng nói là đã đến đại đội Cần Phong hay chưa.”
Nhìn thấy biểu tình của hắn không giống như giả bộ, Diệp Hưng Học có hơi hoài nghi phán đoán của bản thân.
“Vậy cậu giải thích một chút đi, vì sao bút tích trên giấy báo danh của cậu và trên bài thi không giống nhau?”
Hắn đem hai tờ giấy ném tới trước mặt Lý Á Ninh, Lý Á Ninh lớn giọng kinh hô: “Hả, không giống nhau chỗ nào? Cậu nhìn lầm rồi phải không?”
Đôi mắt Diệp Hưng Học díp lại, khoanh một vòng tròn đỏ lên một chữ: “Chữ này không giống.”
Lý Á Ninh liên tục kêu oan: “Xưởng trưởng, cậu cũng biết một chữ có vô số cách viết, mỗi lần viết cũng không thể giống nhau như đúc được.”
Hắn nói có vẻ như rất có lý, thần sắc vô cùng tự nhiên.
Diệp Hưng Học không dây dưa nhiều, yên lặng thu lại tài liệu, Lý Á Ninh âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nhưng Diệp Hưng Học lại lấy ra một tờ giấy toàn là chữ: “Làm đề này đi.”
Lý Á Ninh tức đến đỏ mặt, lớn tiếng kêu lên: “Sao lại còn phải làm bài thi? Không có quy định như vậy mà, xưởng trưởng, rốt cuộc cậu đang hoài nghi cái gì? Không có ai bắt nạt người như vậy hết, tôi là đường đường chính chính thi đậu vào, cậu làm vậy là vũ nhục nhân cách của tôi.”
Diệp Hưng Học không dao động: “Cho cậu 15 hút, làm không được tôi có lý do hoài nghi cậu thi gian lận, hủy bỏ thành tích thi được.”
Mặc kệ Lý Á Ninh tức giận phản kháng như thế nào, hắn đều chỉ nói một câu, hoặc là giải đề, hoặc là sa thải cho về nhà.
Lý Á Ninh cắn chặt hàm răng, không thể không cúi đầu, cầm lấy tờ đề lên nhìn, là một tờ đề toán học.
Hắn khổ sở thở dài, ghét nhất là đề toán.
“Xưởng trưởng, đề mục này cậu ra quá khó, thế này là cố ý làm khó dễ tôi.”
“Cậu chắc chứ?” Ánh mắt Diệp Hưng Học có chút khác thường.
Lý Á Ninh vẫn chưa ý thức được điều gì: “Rốt cuộc tôi đắc tội với cậu chỗ nào, xưởng trưởng, xin cậu nói cho tôi biết đi, tôi nhất định sẽ sửa chữa lại thật tốt.”
“Cậu thật sự không biết giải cái đề này sao?” Diệp Hưng Học lại hỏi một lần nữa.
Lý Á Ninh chỉ nhìn qua câu hỏi, tế bào não liền đông cứng lại hết: “Không chỉ tôi không biết, đa số người ở trong xưởng cũng sẽ không biết làm.”
Diệp Hưng Học lạnh nhạt nói: “Nhưng, đây là câu hỏi ở trong đề thi tuyển, cậu không nhận ra sao?”
Biểu tình Lý Á Ninh cứng đờ: “… Nhận ra, nhưng tôi không giải được.”
Thần sắc Diệp Hưng Học có chút phức tạp, yên lặng lấy bài thi ra, ném tới trước mặt Lý Á Ninh.
Lý Á Ninh tâm phiền ý loạn, vì sao lại muốn để hắn xem nữa? tên xưởng trưởng này thật là phiền phức.
“Xem đề thứ hai gần cuối bài.”
Lý Á Ninh theo bản năng tìm kiếm đề bài đó, trong nháy mắt thấy rõ câu hỏi, vội vàng lấy ra tờ giấy lúc nãy đối chiếu lại câu hỏi, mẹ nó, hầu như giống nhau như đúc.
Chỉ thay đổi mấy chi tiết nhỏ, chẳng hạn như Tiểu Hồng đổi thành Tiểu Minh, bản chất giống nhau, số liệu cũng giống nhau như đúc.
Nhưng trên bài thi này giải ra được đáp án, đáp án hoàn toàn chính xác.
Toàn thân Lý Á Ninh nóng ran máu chảy ngược lên não, trong đầu vang lên ầm ầm, chỉ còn lại một suy nghĩ, xong đời rồi.
Diệp Hưng Học nhắm mắt, quả nhiên hắn bị người ta bày trò, lại còn ở dưới mí mắt hắn bày trò.
Hắn còn tự cho bản thân là người thông minh biết làm việc, quả nhiên là quá tự mãn, ha ha: “Nói đi, sao lại như vậy?”
“Xưởng trưởng, đây là hiểu lầm, tối hôm qua tôi ngủ không tốt, đầu óc biến thành hồ nhão, nhất thời không nhìn rõ…” Lý Á Ninh ấp úng, nhất định không chịu nói thật.