Xin tha chỉ nói bằng miệng thật dễ dàng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Yên hiện lên vẻ ngưng trọng.
“Tập đoàn Cần Phong tuyệt đối không cho phép xuất hiện hiện tượng làm rối kỉ cương, một khi phát hiện thì nghiêm trị không tha. Lý Á Ninh, vị trí công việc của cậu là đút lót, tôi chính thức thông báo cho cậu, cậu bị sa thải, vĩnh viễn không được tuyển dụng nữa, người Lý gia mấy người cũng sẽ không được tiến vào làm trong xí nghiệp của tập đoàn Cần Phong.”
Cô hành sự cực kỳ quyết đoán, kết quả xử lý ngay tại hiện trường lập tức ra tới, chặt đứt ý niệm của Lý gia.
Cũng biểu lộ lập trường giữ gìn thanh danh của tập đoàn Cần Phong.
Lý Á Ninh bị đả kích lớn, thân thể lung lay sắp đổ: “Không không.”
Ninh Yên phất phất tay: “Mang đi.”
Có hai người mang đồ bình thường không biết chạy từ nơi nào ra, lấy giấy chứng nhận thân phận ra, là cảnh sát phá án của thành phố sau đó bắt lấy Lý Á Ninh lập tức rời đi.
Vợ chồng nhà họ Lý lo lắng, cùng nhào qua ngăn cản: “Ai dám mang con trai tôi đi, phải bước qua xác của tôi trước.”
Ninh Yên chậm rãi nhặt mảnh vỡ của bình đựng thuốc diệt cỏ lên, đưa lại gần mũi ngửi ngửi, khóe miệng khẽ nhếch lên, trào phúng cười nói: “Đổ nước trong vào trong bình thuốc diệt cỏ, rất sáng tạo.”
Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía vợ chồng Lý gia, mẹ nó, bọn họ vậy mà lấy thuốc diệt cỏ giả đi hù dọa người khác, thật giỏi nha.
Vợ chồng Lý gia cứng đờ người, xanh cả mặt, cô gái này quá thông minh, người khác không có ai nhìn thấu, chỉ có cô ấy xem thấu.
Ninh Yên hung hăng ném mảnh thủy tinh nhỏ đi, tựa như bị chọc giận: “Con trai cả của Lý gia đi làm ở xưởng chế biến thịt đúng không? Hay là tôi đi gọi điện thoại cho đơn vị của bọn họ, thông báo việc này.”
Tuy nói tai họa không liên quan đến anh em, nhưng chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Lời uy hiếp này làm người Lý gia thay đổi sắc mặt, mẹ Lý sợ hãi giận giữ đan xen hét: “Cô… cô cũng là phụ nữ, vì sao lại làm việc tàn nhẫn như vậy? cô làm vậy là muốn ép chết cả nhà chúng tôi.”
Ninh Yên không nhận tội danh này, lời lẽ rất chính đáng mắng lại.
“Thứ nhất, là con trai nhỏ của các người tự tìm đường chết, đường đúng không đi cứ phải đi vào con đường sai trái, thân là cha mẹ chẳng những không ngăn cản còn bao che. Xin phép cho tôi không thể thông cảm được hành vi của mấy người, nếu tôi có con cái, tôi sẽ dạy dỗ con cái thế nào là đúng, thế nào là sai, phải trái rõ ràng, làm người phải chính trực ngay thẳng, lúc con cái phạm sai lầm phải kịp thời ngăn cản.”
“Thứ hai, mấy người vì lòng riêng của mình làm hư hao ích lợi của tập thể và quốc gia, bị phát hiện còn lấy cái chết uy hiếp, các người làm vậy là đặt lợi ích của mình lên trên lợi ích của quốc gia, bất nhân bất nghĩa như vậy tôi không có cách nào đồng ý với hành vi đó, kiên quyết không thể thông đồng làm bậy cùng mấy người.”
“Nói rất đúng.” Cảnh sát không nhịn được khen một câu.
Nhìn người ta đi bản thân giác ngộ tư tưởng rất cao, người Lý gia thì tam quan cặn bã bất chính, trong lòng chỉ có tư lợi, ích kỷ vô cùng.
Ninh Yên nói năng rất có khí phách: “Mấy người có thể tiếp tục gây chuyện, nhưng tôi vĩnh viễn không thỏa hiệp, tôi, kiên quyết bảo vệ ích lợi của tập thể và quốc gia.”
Người Lý gia dù có muôn vàn thủ đoạn la lối om sòm khóc lóc ăn vả đủ kiểu, nhưng khi gặp phải loại người mở miệng ra nói toàn đạo lý lớn, chiếm hết dư luận đạo đức như vậy cũng mất đi hết hiệu quả lực lượng.
Gây chuyện tiếp sẽ bị đánh đồng thành giai cấp thù địch, Ninh Yên nói vậy đã là hạ thủ lưu tình.
“Đúng rồi, đưa theo thân viên đi cùng.”
Diệp Hưng Học theo bản năng nhìn về phía Ngải Tâm Viễn, Ngải Tâm Viễn gấp gáp dậm chân: “Không phải tôi, thật sự không phải tôi.”
Diệp Hưng Học chau mày, trong đầu hiện lên vô số ý nghĩ: “Giám đốc Ninh, cô biết là ai sao?”
“Đương nhiên.” Tầm mắt Ninh Yên dừng lại trên người một người, người nọ không tự chủ được lui về sau một bước.
Là Phương Quân Vĩ.
Diệp Hưng Học trợn mắt há mồm, đây là thuộc hạ trung thành nhất của hắn, thường ngày vẫn luôn nịnh hắn, chuyện gì cũng coi hắn là chủ, tại sao có thể là Phương Quân Vĩ?