Chỉ cần thông tin này là sự thật, cô đều sẽ xử lý.
Cứ như thế, thời gian gần đây, bầu không khí được thanh lọc, không ai muốn bị giám đốc Ninh nhìn chằm chằm cả.
Ninh Yên cũng sẽ không nói chuyện tình cảm với mọi người, việc công sẽ xử lý theo phép công, ra tay quyết đoán, mạnh mẽ vang dội.
Cô tuyệt đối không bỏ qua cho những người và hành động làm tổn hại tới lợi ích của tập thể.
Có một số người chịu ảnh hưởng rất lớn vì việc lần này, Ninh Yên hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì, cô vẫn đi làm bình thường.
Mỗi ngày, cô phải xử lý vô số công việc không đếm xuể, bận đến mức chân không chạm đất, đến giờ ăn, trợ lý cũng phải đưa cơm tới cho cô.
Thức ăn hôm nay là cà xào rau hẹ và cá kho tàu, Ninh Yên rất thích ăn cá, nhưng xương cá hôm nay hơi nhiều, cô vừa không cẩn thận liền bị hóc xương.
Xương cá hóc ngang cổ, cô khó chịu ăn một miếng cơm lớn, uống thêm ngụm giấm, tức giận thề, sau này cô sẽ không ăn cá nữa!
Không dễ dàng gì mới nuốt xương cá xuống, cô thở dài một hơi.
Một suy nghĩ chợt thoáng qua trong đầu cô, cô cuối cùng cũng đã biết Lâm Vũ Mặc là ai.
Bên trong hồi ức của Ninh Hãn Hải có một cái tên, nhưng cô chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.
Lâm Vũ Mặc là bạn vong niên của Lâm Hãn Hải, là một nhà khoa học thiên tài, nhưng tuổi trẻ đã qua đời, khi đang phụ trách một hạng mục của quốc gia thì lâm bệnh không qua khỏi, hưởng dương 35 tuổi, cả đời chưa lấy vợ.
Trong sách, Ninh Hãn Hải vô cùng thương tiếc người này, nói nếu người này không qua đời khi còn trẻ như vậy, có thể dẫn dắt một lĩnh vực khoa học nào đó vượt qua các nước lớn phương tây, trở thành nhà khoa học hàng đầu thế giới, nhưng cô không nhớ rõ là lĩnh vực gì, điều này đối với cô mà nói có phần thâm sâu.
Ninh Hãn Hải đã từng mang theo một hộp canh cá tới bệnh viện thăm người đó, nhưng lúc đó đối phương đã không thể ăn uống được gì.
Về nguyên nhân qua đời, hình như là bởi vì ăn uống quá mức khổ cực, cơ thể tổn thương, những lời trong sách rất khái quát nhưng chính là có ý này.
Cô không thể ngồi được nữa, nhanh chóng nhảy bật dậy.
Để cô nghĩ xem, bây giờ người đó đang ở đâu? Ở trại tạm giam? Cảnh sát xử lý ra sao? Cô nhất thời không nghĩ ra.
Ai da, phải mau chóng nghĩ cách cứu người ra.
Ninh Yên đi nghe ngóng trước một lượt, cũng tự mình đi tới căn phòng mà Lâm Vũ Mặc đang ở, nghe những lời đồn đại của hàng xóm, tâm trạng của cô rất phức tạp.
Hắn vốn là một chàng thiếu niên cao quý, chỉ trong một đêm đã rơi xuống đáy vực, cha mẹ đều tự sát, chỉ để lại một mình hắn cô độc.
Hắn không chỉ phải chịu đựng nỗi đau mất đi cha mẹ, mà còn phải chịu đựng ác ý từ thế giới bên ngoài.
May mà hắn vẫn còn bà ngoại, hai người nương tựa lẫn nhau để sống, trải qua cuộc sống vừa gập ghềnh vừa gian nan.
Hắn sống trong căn nhà nhỏ thuộc một khu phức hợp, vừa nhỏ hẹp vừa âm u.
Hàng xóm láng giềng cho rằng Ninh Yên là nhân viên công tác tới điều tra lúc trước nên bọn họ đều rất phối hợp, hỏi gì đáp nấy.
Chưa hết, bọn họ còn nói: “Phần từ xấu xa kia cuối cùng cũng bị bắt đi, chúng ta đã có thể yên tâm rồi.”
“Đồng chí, có thể đuổi bà già kia đi không? Chúng tôi không muốn sống cùng phần tử xấu xa chút nào, sẽ mang tới ảnh hưởng xấu cho đám con nít của chúng tôi.”
“Bà cụ đâu rồi?”
Cánh cửa đóng chặt được mở ra, một bà cụ tóc bạc phơ bò từ trong nhà ra, bà cụ cố gắng vẫy tay, gương mặt đau đớn, giọng nói run rẩy, yếu ớt: “Đồng chí, Lâm Mặc Vũ nhà tôi bởi vì tôi nên mới phạm tội, bắt tôi ngồi tù đi, thả nó ra ngoài.”
Trong mắt mọi người loé lên cảm xúc không đành lòng, có người còn đung đưa chân, cuối cùng vẫn cố nhịn xuống.
Ninh Yên ngạc nhiên nhìn bà cụ đang bò trên mặt đất, chân của bà ấy… đã gãy.
Bà cụ này ốm chỉ còn da bọc xương, đôi tay khô đét giống như chân gà, đây là dáng vẻ của người đói khát quanh năm.
“Lâm Vũ Mặc là đứa bé ngoan, đều do tôi liên luỵ nó, tôi chỉ hận mình không chết sớm.”