Ninh Yên nhẹ nhàng thở ra một hơi, cô nhìn sang trợ lý: “Cõng bà cụ lên, đi theo tôi.”
Người khác chỉ cho rằng cô định đưa bà cụ đi điều tra nên không ai ngăn cản.
Trong đám đồng, có một người phụ nữ trung niên do dự một hồi: “Đồng chí, bà cụ này không xấu xa như vậy, trước kia bà cụ cũng rất hay giúp đỡ người khác.”
Trước khi xảy ra chuyện, cả nhà Lâm Vũ Mặc rất thích làm việc thiện, có người tìm tới xin giúp đỡ, bọn họ đều sẽ giúp một phen, thật đáng tiếc.
“Con rể bà ta là đại tư bản, tại sao lại không xấu xa?”
Trong tiếng tranh luận của mọi người, Ninh Yên đã đưa người rời đi.
Cô đưa bà cụ tới bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra toàn thân cho bà cụ.
Sức khoẻ bà cụ vô cùng kém, có rất nhiều căn bệnh do bị đói mà ra, chân của bà cụ cũng do không cẩn thận té gãy, nhưng không được chữa trị kịp thời, phỏng chừng sẽ bị què.
Bà cụ nghe thấy điều đó, mặt không biểu cảm, tuổi tác bà cụ đã lớn, xương cốt cũng giòn, đói đến mức đầu đau mắt hoa, thế là té xuống gãy chân.
Ninh Yên khẽ cau mày: “Bác sĩ, nhất định phải chữa khỏi chân cho bà cụ, cho dù tốn bao nhiêu tiền cũng được, hơn nữa cũng phải điều trị cho tốt sức khỏe của bà cụ.”
Bác sĩ có hơi khó xử: “Cái chân này phải bẻ gãy đi lần nữa rồi mới nối lại được, sức khỏe của bà cụ quá kém, có thể sẽ không chịu nổi.”
Ninh Yên nhìn bà cụ chỉ còn da bọc xương kia, gầy tới mức dọa người: “Vậy... vậy không thể điều dưỡng cơ thể trước... chờ sức khỏe tốt lên rồi sẽ điều trị chân à?”
Bác sĩ nghiêm túc suy nghĩ: “Có thể, nhưng sẽ phải chịu khổ rất nhiều, chân của bà ấy hiện tại đã vô cùng đau đớn.”
“Vì vậy bây giờ đánh gãy sẽ càng tốt hơn?”
Bà cụ ngơ ngác nhìn Ninh Yên, đôi mắt mờ đục nhìn cô đầy nghi ngờ và không thể hiểu nổi, nhưng bà cụ cũng không dám hỏi.
Cần phải nghiên cứu phương pháp điều trị, tìm ra phương pháp ổn thỏa nhất, bác sĩ dặn dò vài câu sau đó rời đi.
Bác sĩ vừa đi, bà cụ liền bắt lấy cánh tay của Ninh Yên, ánh mắt tràn ngập bất an: “Cô gái, tại sao cô lại muốn chữa bệnh cho tôi?”
Trợ lý bưng một bát cháo lên đưa cho bà cụ, Ninh Yên vẫy tay: “Bà ăn gì đó trước đi, bác sĩ nói bà chỉ có thể ăn cháo trắng.”
Bà cụ không những vui mừng mà còn thấy lo lắng: “Cô nói cho tôi trước đã! Tôi không thể vô duyên vô cớ nhận ân huệ của người khác.”
Ninh Yên cũng không giấu diếm điều gì: “Bởi vì cháu trai của bà, Lâm Vũ Mặc.”
Cô vừa nhắc tới Lâm Vũ Mặc, khóe mắt bà cụ liền đỏ lên: “Cô gái, thằng bé vì muốn chữa chân cho tôi nên mới làm chuyện sai trái, là tôi đã hại nó, tôi sẽ ngồi tù thay nó, nó vẫn còn trẻ...”
Bà cụ càng nói càng kích động, nước mắt lưng tròng, đây là người thân còn lại duy nhất của bà.
Nếu như cháu ngoại xảy ra điều gì bất trắc, bà cụ cũng không muốn sống nữa.
Ninh Yên bất thình lình hỏi: “Năm nay Lâm Vũ Mặc bao nhiêu tuổi?”
Câu hỏi của cô quá mức kỳ lạ, bà cụ giật mình: “À, 24 tuổi.”
Có nghĩa là vẫn còn 11 năm nữa, thời gian không chờ đợi ai.
Ninh Yên cũng không ngồi yên được nữa: “Bà yên tâm ở lại đây dưỡng bệnh, cháu đi gặp Lâm Vũ Mặc, bà có chuyện gì muốn nói, cháu có thể thay bà chuyển lời.”
Cảm xúc của bà cụ phập phồng mãnh liệt, đôi mắt đỏ lên: “Nói với nó, tôi rất tốt, hàng xóm cũng chăm sóc cho tôi.”
“Chăm sóc bà?” Ninh Yên ngạc nhiên hỏi lại, mặc dù cô biết chỉ báo tin vui không báo tin buồn, nhưng như vậy cũng quá khoa trương: “Lâm Vũ Mặc sẽ tin sao?”
Bà cụ nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Mặc dù ngoài miệng bọn họ hung dữ như vậy, nhưng con người bọn họ thực sự không xấu.”
Mỗi khi hai bà cháu họ sắp chết đói, nửa đêm, trước cửa nhà bọn họ sẽ có mấy củ khoai lang.
Không ai thừa nhận là của mình, nhưng bà cụ biết chắc chắn là hàng xóm trong khu.
Những năm nay, mọi người đều sợ xảy ra chuyện, không dám tới gần bọn họ, nhưng đôi khi vẫn có người âm thầm đưa khoai lang cho bọn họ.
Khóe miệng Ninh Yên co rút. Như vậy còn không xấu xa? Điểm mấu chốt cũng thật thấp.